Một ngôi sao chẳng sáng đêm Một thân lúa chín, chẳng nên mùa vàng Một người – đâu phải nhân gian Sống chăng, một đốm lửa tàn mà thôi! -Sự cống

Một ngôi sao chẳng sáng đêm
Một thân lúa chín, chẳng nên mùa vàng
Một người – đâu phải nhân gian
Sống chăng, một đốm lửa tàn mà thôi!
-Sự cống hiến hy sinh ấy là vô điều kiện, vược mội không gian thời gian “Dù là tuổi ….tóc bạc”.Biện pháp hoán dụ +dổi ngữ “tuổi 20- tóc bạckhông chỉ thời gian của tổi trẻ,tuổi giàmà còn chỉ một đời người từ trẻ đến già ,mọi thế hệ,dù hoàn cảnh nào cũng cống hiến hết mình cho đất nước.
-Điệp ngữ “dù là “như mội lời khẳng định: sống là phải cống hiến, cống hiến tuyệt đối suốt đời, vô diều kiện. Phải chăng đó là lẽ sống đầy trách nhiệm mà Thanh hải muốn nhắc nhở chúng ta.

0 bình luận về “Một ngôi sao chẳng sáng đêm Một thân lúa chín, chẳng nên mùa vàng Một người – đâu phải nhân gian Sống chăng, một đốm lửa tàn mà thôi! -Sự cống”

  1. – Lẽ sống mà Thanh Hải muốn nhắc nhở chúng ta là:

    + Không chỉ thời gian của tuổi trẻ, tuổi già mà cả thời gian của mọi thế hệ, dù hoàn cảnh có như thế nào cũng phải không ngừng nỗ lực để cống hiến hết mình cho đất nước.

    + Sống để cống hiến một cách tuyệt đối suốt đời, cống hiến mọt cách vô điều kiện 

    Bình luận

Viết một bình luận