Nêu cảm nhận của em về số phận của người nông dân trong xã hội cũ qua bài những câu hát than thân Giúp e vs ạ Mai thi rồi ạ đừng chép mạng

Nêu cảm nhận của em về số phận của người nông dân trong xã hội cũ qua bài những câu hát than thân
Giúp e vs ạ
Mai thi rồi ạ đừng chép mạng

0 bình luận về “Nêu cảm nhận của em về số phận của người nông dân trong xã hội cũ qua bài những câu hát than thân Giúp e vs ạ Mai thi rồi ạ đừng chép mạng”

  1. Số phận của những người nông dân trong xã hội xưa đáng để nói là khổ. Qua những câu thơ. Bài thơ còn dùng hình ảnh những con vật để nói về số phận con người nông dân khổ sở xưa. Có thể nói rằng thân phận người nông dân như những con vật phải lao động ngày đêm không kể. Dù có than ra máu thì sự khổ vẫn tiếp tục hành hạ họ. Họ bị những người chức cao điều khiển, những người nông dân ấy như những trái bần lênh đênh trên biển. Họ lao động đến nỗi không biết ngừng nghỉ mà chỉ đợi cho những người bề trên ra lệnh họ nghỉ mới được nghỉ. Như câu thơ trên đã thể hiện rõ điều đó:

    “Thân em như trái bần trôi
    Gió dập sóng dồi biết tấp vào đâu.”

    Cao hơn ý nghĩa của bài ca dao than thân, bài thơ còn nói lên sự tố cáo mãnh liệt đối với những người bắt họ lao động vất vả. Nó còn chứ đựng một sự than phiền về số phận làm lụng ngày đêm của họ.

    Thương thay thân phận con tằm,

    Kiếm ăn được mấy phải nằm nhả tơ.

    Thương thay lũ kiến li ti,

    Kiếm ăn được mấy phải đi tìm mồi.

    Thương thay hạc lánh đường mây,

    Chim bay mỏi cánh biết ngày nào thôi.

    Thương thay con cuốc giữa trời,

    Dầu kêu ra máu có người nào nghe.

    Họ đã đến mức cực cùng đến mức phải so sánh với những con vật khổ như họ và chúng đều giống nhau. Đều khổ và phải làm lụng, không biết bao giờ mới được nghỉ.

    Bình luận
  2. Ca dao chính là phương tiện để con người bộc lộ những suy tư, tình cảm sâu kín nhất trong tâm hồn. Đó không chỉ là tình cảm lãng mạn của tình yêu đôi lứa, sự sâu sắc, nhân văn trong ca dao về tình cảm gia đình mà còn là những nỗi niềm chua xót, đắng cay của con người. Nỗi niềm ấy, sự xót xa ấy được thể hiện sâu sắc qua chùm những bài ca dao viết về đề tài than thân, yêu thương chung thủy của người bình dân trong xã hội xưa.

        Ca dao than thân là một hình thức ca dao khá phổ biến, đó là những lời ca than thân trách phận của những con người trong xã hội xưa, mà nhiều hơn cả là những người phụ nữ, bởi họ phải chịu những bất công, đau khổ mà xã hội phong kiến xưa mang lại. Sự rẻ rúng của thân phận những người phụ nữ trở thành một đề tài quen thuộc trong ca dao, họ bị xã hội vùi dập, tước đoạt đi quyền được sống, quyền lựa chọn hạnh phúc cho mình:

    “Thân em như tấm lụa đàoPhất phơ giữa chợ biết vào tay ai”

        Trong xã hội phong kiến xưa có quan niệm, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, người phụ nữ đến tuổi lập gia đình không có quyền lựa chọn người mình yêu, đối tượng làm chồng của mình, mà mọi thứ đều được quyết định bởi cha mẹ. Đối với những người đề cao quan điểm môn đăng hộ đối thì số phận của những người phụ nữ càng trở nên bất định, hạnh phúc như một ván bài hên xui, nếu may mắn tìm được người chồng tốt thì sẽ được hưởng hạnh phúc, còn không may gặp phải người chồng xấu thì họ vẫn phải nhẫn nhục chịu đựng, không có quyền phản kháng.

        Bởi vậy mà nhân vật trữ tình trong câu ca dao này đã ví mình như một tấm lụa đào, tức là một món hàng được bày bán ở giữa chợ, không biết người mua là ai, người quân tử hay kẻ tiểu nhân, một số phận đầy bi đát, đáng thương. Ở bài ca dao sau lại là lời tâm sự đầy tha thiết của một người phụ nữ về bản thân mình, đó là người phụ nữ không có nhan sắc nhưng lại là một người có vẻ đẹp tiềm ẩn ở bên trong. Lời ca như một lời thuyết minh, giới thiệu đầy xót xa của người phụ nữ ấy về con người của mình:

    “Thân em như củ ấu gaiRuột trong thì trắng vỏ ngoài thì đenAi ơi nếm thử mà xemNếm ra mới biết rằng em ngọt bùi”

        Xã hội xưa thường đề cao hình thức, những người con gái có diện mạo ưa nhìn, đoan trang thường được coi trọng và nhiều người để ý hơn, ngược lại những người phụ nữ không có lợi thế về nhan sắc thì bị rẻ rúng, coi thường. Nhân vật trữ tình đã tự ví mình như củ ấu gai, để nói về diện mạo xù xì, gai góc, không ưa nhìn. Nhưng bên trong củ ấu ấy lại là phần ruột trắng trong, câu ca dao nhấn mạnh đến vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ, đó là vẻ đẹp khó nhận biết, nếu không chân thành thì khó có thể cảm nhận được, đó chính là những người con gái không có lợi thế về diện mạo nhưng lại là những con người thực sự đẹp về tâm hồn.

    “Muối ba năm muối đang còn mặnGừng chín tháng gừng hãy còn cayĐôi ta nghĩa nặng tình dàyCó xa nhau đi nữa cũng ba vạn sáu ngàn ngày mới xa”

        Nếu như những câu ca dao trên viết về chủ đề than thân trách phận thì đến câu ca dao này lại gợi nhắc về thứ tình cảm vợ chồng khăng khít, gắn bó mà dẫu có xa nhau vẫn hướng về nhau, dù có biến cố cũng không cắt chia được tình cảm. Gừng và muối là hai biểu tượng cho tình cảm gắn bó keo sơn, ở trong câu ca dao này chúng được dùng biểu tượng cho sự khăng khít, bất biến trong tình cảm của vợ chồng, đó là thứ tình cảm sâu nặng, không dễ chia lìa, mà dẫu có ngày phải chia lìa thì đó cũng là một tương lai rất xa thực tại, khó có thể xảy ra.

        Người Việt Nam xưa thường mượn những câu ca dao để giãi bày những tình cảm sâu kín, đó chính là những lời than khóc, những tâm sự nặng trĩu của những người phụ nữ trong xã hội xưa, họ khát khao hạnh phúc, khát khao tình yêu nhưng hạnh phúc ấy với họ là một thứ xa xỉ, vận mệnh của họ nằm trong tay của người khác, không có lấy một chút tự chủ nào.

    Bình luận

Viết một bình luận