Nếu là người chứng kiến lão Hạc kể chuyện bán chó cho ông giáo nghe em sẽ kể lại chuyện đó như thế nào
KHÔNG CHÉP MẠNG
0 bình luận về “Nếu là người chứng kiến lão Hạc kể chuyện bán chó cho ông giáo nghe em sẽ kể lại chuyện đó như thế nào
KHÔNG CHÉP MẠNG”
Nếu là người được chứng kiến cảnh Lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào– Bệnh gia đình em là gia đình em là nhà Lão Hạc và nhà thầy giáo Thứ. Gia đình Lão Hạc có hoàn cảnh vô cùng đặc biệt khó khăn hơn những người khác trong lòng. Ông lão sống mồ góa vợ từ rất sớm có một người con nhưng lại bỏ Lão Hạc đi đồn điền cao su làm ăn bỏ ông lão ở nhà một mình với chú chó Vàng làm bạn. Cứ mỗi buổi chiều lão Hạc thường xách cái thùng gỗ sang nhà ông giáo để xin những thùng nước về dùng. Lần nào ông lão cũng trò chuyện cùng với ông giáo những câu chuyện cuộc sống đời thường đầy khó khăn, khiến cho ông lão bớt cô độc.
Chiều hôm nay, em sang nhà ông giáo chơi để nhờ ông giáo chỉ giúp vào từ mới không dịch được trong bức thư mà bố em mới gửi về nhà hôm qua. Đúng lúc đó lão Hạc cũng ghé qua nhà ông giáo để xin nước và trò chuyện như mọi khi. Nhưng hôm nay ông không cầm theo chiếc thùng gỗ quen thuộc vừa tới cổng lão Hạc đã gọi lớn.
Ông giáo ơi! Có nhà không? Vừa nghe thấy giọng gọi quen thuộc của người bạn già. Ông giáo vội đáp lời:
– Dạ tôi đây lão có chuyện gì cần giúp ạ?
Ông lão bước vào nhà nước mắt chảy xuống khóe mắt lăn trên khuôn mặt già nua nhăn nheo của ông lão. Ông lão khóc lóc mếu máo như một đứa trẻ kể lể: – Tôi bán cậu Vàng rồi ông giáo ơi. Tôi không nuôi nổi nó nữa rồi, nghèo khó quá. Tôi thì có thể ăn của chuối, củ mài sống qua ngày nhưng con chó thì không nên tôi đành bán nó.
Là người được chứng kiến cảnh Lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó nh thế nào?
Nó dường như hiểu tôi sắp bán nó nên khi tôi mang bát cơm ra nó nhất định không chịu ăn. Tôi phải lại gần xoa xoa vào bộ lông của nó rồi nói: – Cậu Vàng ngoan ăn đi nhé, ông không bán cậu đâu. Thế nên con chó mới chịu ăn đúng lúc đó tôi cho người ta tròng vào cổ nó lôi đi. Tôi lớn thế này mà đi lừa một con chó ông ơi. Rồi lão Hạc lại khóc lên thống thiết như một đứa con nít bị đánh đòn oan. Khuôn mặt gầy gò khốn khổ khi khóc trông càng tội nghiệp hơn. Những nếp nhăn của ông lão xô đi, xô lại vô cùng tội nghiệp. Ông lấy một chén nước mời lão Hạc uống. Ông giáo ân cần nói: – Cụ đừng khóc nữa hãy coi như ta hóa kiếp cho nó. Cụ uống chén nước này để bình tĩnh hơn.
Ông lão Hạccầm ly nước lên uống một ngụm. Nhưng vẫn mếu máo kể lể tiếp: – Tôi lừa nó ông ơi. Mà cái giống này nó khôn lắm ông ạ. Nó nhất định không chịu ăn cơm, tôi phải an ủi, nịnh mãi nó tưởng tôi sẽ không bán nó nữa nó mới chịu ăn ông giáo ơi.
Rồi lão Hạc lại kể về cậu con trai của mình, về quá khứ của ông lão. Vợ lão ngày xưa mắc bệnh phong hàn nhưng không có tiền chạy chữa thuốc thang kịp thời nên qua đời từ khi con trai lão mới vừa được ba tuổi. Một mình lão Hạc gà trống nuôi con biết bao nhiêu khổ cực. Năm con trai lão 20 tuổi có yêu một cô gái trong làng. Nhưng chẳng được bao lâu cô gái đó bỏ con trai tôi đi lấy chồng vì chê bai con trai tôi nghèo.
Con trai tôi vì buồn tủi mà bỏ đi làm ăn xa xứ. Nói đến đây ông lão lại lấy vạt áo của mình ra đẻ thấm nước mắt. Rồi ông lão lấy trong vành áo của mình một bọc được gói kỹ qua nhiều lớp vải và ni lông. Lão Hạc nói với ông giáo: – Phiền ông giữ giúp tôi ít tiền, và mảnh giấy văn tự miếng đất mà tôi đang ở đợi khi nào con trai tôi về thì đưa cho con trai tôi.
Ông giáonhận văn tự nhà nói là nhất định sẽ đưa lại cho con trai lão. Còn tiền thì ông giáo bảo lão hay giữ lại mà phòng thân sợ lúc ốm đau. Nhưng ông lão bảo: – Ông giáo cứ giữ giúp tôi để nếu chẳng may tôi già cả sống nay chết mai thì ông lão đứng ra ma chay hộ.Lão Hạc nói thêm: – Tôi già rồi chẳng biết còn sống được bao lâu mà tôi chỉ sống có một mình nếu chẳng may nằm xuống lại làm phiền tới bà con hàng xóm, mà xóm mình ai cũng nghèo cả. Đúng là một ông ông có lòng tự trọng lớn ngay cả lúc chết cũng không muốn người khác lo lắng cho mình. Tình cảm ông dành cho con trai quả là vô bờ bến đáng khâm phục.
Nếu là người được chứng kiến cảnh Lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào – Bệnh gia đình em là gia đình em là nhà Lão Hạc và nhà thầy giáo Thứ. Gia đình Lão Hạc có hoàn cảnh vô cùng đặc biệt khó khăn hơn những người khác trong lòng. Ông lão sống mồ góa vợ từ rất sớm có một người con nhưng lại bỏ Lão Hạc đi đồn điền cao su làm ăn bỏ ông lão ở nhà một mình với chú chó Vàng làm bạn. Cứ mỗi buổi chiều lão Hạc thường xách cái thùng gỗ sang nhà ông giáo để xin những thùng nước về dùng. Lần nào ông lão cũng trò chuyện cùng với ông giáo những câu chuyện cuộc sống đời thường đầy khó khăn, khiến cho ông lão bớt cô độc.
Chiều hôm nay, em sang nhà ông giáo chơi để nhờ ông giáo chỉ giúp vào từ mới không dịch được trong bức thư mà bố em mới gửi về nhà hôm qua. Đúng lúc đó lão Hạc cũng ghé qua nhà ông giáo để xin nước và trò chuyện như mọi khi. Nhưng hôm nay ông không cầm theo chiếc thùng gỗ quen thuộc vừa tới cổng lão Hạc đã gọi lớn.
Ông giáo ơi! Có nhà không? Vừa nghe thấy giọng gọi quen thuộc của người bạn già. Ông giáo vội đáp lời:
– Dạ tôi đây lão có chuyện gì cần giúp ạ?
Ông lão bước vào nhà nước mắt chảy xuống khóe mắt lăn trên khuôn mặt già nua nhăn nheo của ông lão. Ông lão khóc lóc mếu máo như một đứa trẻ kể lể: – Tôi bán cậu Vàng rồi ông giáo ơi. Tôi không nuôi nổi nó nữa rồi, nghèo khó quá. Tôi thì có thể ăn của chuối, củ mài sống qua ngày nhưng con chó thì không nên tôi đành bán nó.
Là người được chứng kiến cảnh Lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó nh thế nào?
Nó dường như hiểu tôi sắp bán nó nên khi tôi mang bát cơm ra nó nhất định không chịu ăn. Tôi phải lại gần xoa xoa vào bộ lông của nó rồi nói: – Cậu Vàng ngoan ăn đi nhé, ông không bán cậu đâu. Thế nên con chó mới chịu ăn đúng lúc đó tôi cho người ta tròng vào cổ nó lôi đi. Tôi lớn thế này mà đi lừa một con chó ông ơi. Rồi lão Hạc lại khóc lên thống thiết như một đứa con nít bị đánh đòn oan. Khuôn mặt gầy gò khốn khổ khi khóc trông càng tội nghiệp hơn. Những nếp nhăn của ông lão xô đi, xô lại vô cùng tội nghiệp. Ông lấy một chén nước mời lão Hạc uống. Ông giáo ân cần nói: – Cụ đừng khóc nữa hãy coi như ta hóa kiếp cho nó. Cụ uống chén nước này để bình tĩnh hơn.
Ông lão Hạc cầm ly nước lên uống một ngụm. Nhưng vẫn mếu máo kể lể tiếp: – Tôi lừa nó ông ơi. Mà cái giống này nó khôn lắm ông ạ. Nó nhất định không chịu ăn cơm, tôi phải an ủi, nịnh mãi nó tưởng tôi sẽ không bán nó nữa nó mới chịu ăn ông giáo ơi.
Rồi lão Hạc lại kể về cậu con trai của mình, về quá khứ của ông lão. Vợ lão ngày xưa mắc bệnh phong hàn nhưng không có tiền chạy chữa thuốc thang kịp thời nên qua đời từ khi con trai lão mới vừa được ba tuổi. Một mình lão Hạc gà trống nuôi con biết bao nhiêu khổ cực. Năm con trai lão 20 tuổi có yêu một cô gái trong làng. Nhưng chẳng được bao lâu cô gái đó bỏ con trai tôi đi lấy chồng vì chê bai con trai tôi nghèo.
Con trai tôi vì buồn tủi mà bỏ đi làm ăn xa xứ. Nói đến đây ông lão lại lấy vạt áo của mình ra đẻ thấm nước mắt. Rồi ông lão lấy trong vành áo của mình một bọc được gói kỹ qua nhiều lớp vải và ni lông. Lão Hạc nói với ông giáo: – Phiền ông giữ giúp tôi ít tiền, và mảnh giấy văn tự miếng đất mà tôi đang ở đợi khi nào con trai tôi về thì đưa cho con trai tôi.
Ông giáo nhận văn tự nhà nói là nhất định sẽ đưa lại cho con trai lão. Còn tiền thì ông giáo bảo lão hay giữ lại mà phòng thân sợ lúc ốm đau. Nhưng ông lão bảo: – Ông giáo cứ giữ giúp tôi để nếu chẳng may tôi già cả sống nay chết mai thì ông lão đứng ra ma chay hộ.Lão Hạc nói thêm: – Tôi già rồi chẳng biết còn sống được bao lâu mà tôi chỉ sống có một mình nếu chẳng may nằm xuống lại làm phiền tới bà con hàng xóm, mà xóm mình ai cũng nghèo cả. Đúng là một ông ông có lòng tự trọng lớn ngay cả lúc chết cũng không muốn người khác lo lắng cho mình. Tình cảm ông dành cho con trai quả là vô bờ bến đáng khâm phục.