nghĩ tiếp các sự việc để kể tiếp câu chuyện An Dương vương my châu,và Trọng thủy ,kể từ sau khi trọng thủy tự tử ở giếng loa thành.

nghĩ tiếp các sự việc để kể tiếp câu chuyện An Dương vương my châu,và Trọng thủy ,kể từ sau khi trọng thủy tự tử ở giếng loa thành.

0 bình luận về “nghĩ tiếp các sự việc để kể tiếp câu chuyện An Dương vương my châu,và Trọng thủy ,kể từ sau khi trọng thủy tự tử ở giếng loa thành.”

  1. 1. Mở bài

    Nói qua về hoàn cảnh diễn biến của sự việc.

    Tâm trạng đau khổ của Trọng Thủy.

    Theo như lời giao ước trước lúc chia tay, Trọng Thủy đã theo dấu lông ngỗng đến bờ biển. Chàng vô cùng ngạc nhiên, đau khổ khi thấy xác Mị Châu bên vũng máu. Trọng Thủy mang xác của Mị Châu về an táng ở Loa Thành.

    Từ đấy chàng luôn cảm thấy ân hận, dằn vặt, thương nhớ vợ. Mấy hôm sau, khi soi mình xuống giếng, càng rất nhớ Mị Châu cho nên nhìn đâu cũng thấy bóng dáng của nàng, chàng tưởng chừng như hình bóng Mị Châu đang thấp thoáng trên mặt nước nên cũng lao đầu xuống mà chết.

    2. Thân bài

    Xây dựng cốt truyện mới theo trí tưởng tượng của bản thân, các em còn có thể tham khảo theo định hướng này của chúng tôi gợi ý:

    Khi Trọng Thủy nhảy xuống giếng sâu nhưng chàng không chết, chàng đã xuống thủy cung của Long Vương, với biết bao ngỡ ngàng, và quan trọng nhất là Trọng Thủy gặp được người vợ của mình. Người mà bấy lâu nay chàng đang thương nhớ khôn nguôi.

    Trọng Thủy thấy Mị Châu, chàng vô cùng ngạc nhiên: Thì ra vì biết Mị Châu vốn hiền lành nên Long Vương đã nhận nàng làm con gái nuôi. Mị Châu cũng vô cùng ngạc nhiên khi gặp lại Trọng Thủy. Nhìn vẻ đau khổ và uất hận còn đong đầy trong đôi mắt đẫm lệ của Mị Châu, Trọng Thủy bật khóc, tiếng khóc nghẹn ngào, thống thiết của chàng khiến sỏi đá cũng phải mủi lòng. Trọng Thủy đã quỳ xuống, van xin Mị Châu tha thứ cho tội lỗi của mình:

    Nàng ơi! Khó khăn lắm ta mới gặp lại nàng, người vợ yêu của ta. Mong nàng hãy tha lỗi cho ta, ta không thể nào làm khác được, đó là lệnh của vua cha! Ta biết nàng tin yêu ta nên không giấu diếm điều gì, nhưng ta đã lợi dụng sự tin yêu đó, phản bội nàng.

    Nhưng có lẽ Mị Châu vẫn còn giận Trọng Thủy rất nhiều, rất nhiều, nàng trách chồng:

    Thiếp cũng vậy, thiếp cũng mong được gặp chàng nhiều lắm, hằng ngày thiếp đều ra đây ngắm nhìn cảnh vật, nhìn những đoá hoa tươi thắm kia mà nhớ đến những tháng ngày mình bên nhau. Nhìn những đàn cá tung tăng bơi lội, chúng đi có đôi có cặp nhảy múa mà thiếp chạnh lòng nhớ đến những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau. Ôi! Nhưng thật trớ trêu, chàng biết không, thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp không thể chung sống với kẻ thù của dân tộc mình được nữa. Sao chàng – người chồng thiếp luôn tin tưởng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngơ dại đến ngốc nghếch, ngây ngất vì tình yêu mà nghe theo chàng!

    Trọng Thủy càng đau khổ và quặn thắt ở trong tim, ân hận hơn khi nghe những lời vợ nói, chàng giãi bày hết nỗi lòng của mình:

    Quả là lúc đầu, ta rắp tâm lừa dối cha con nàng, lừa dối cả đất Âu Lạc, nhưng sau một thời gian chung sống, ta thực sự yêu nàng. Tình yêu của ta thần linh có thể chứng giám nó không hề vụ lợi. Tình yêu của ta, mọi thần dân ta đều biết. Ta thật ân hận khi nghe theo lời vua cha nhưng xin nàng hãy hiểu cho ta, tha thứ cho ta, phải lừa dối nàng, lòng ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầm không thể nào bỏ qua. Nàng có biết không, ta đã chịu giày vò, dằn vặt như thế nào không? Lúc ta nhận ra sự nghiệt ngã của chiến tranh phi nghĩa thì đã quá muộn màng. Ta đã chọn cái chết để tạ tội. Mị Châu ơi! Ta cầu xin nàng rộng lòng tha thứ!

    Cảnh vật xung quanh cũng như xao động, dòng nước chảy nhẹ nhàng hơn, những đoá hoa ngừng đung đưa lay động. Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghẹn ngào:

    Thiếp đã rất tin vào tình yêu của chàng, tin rằng những tình cảm trước kia chàng dành cho thiếp là chân thật không giả dối. Thiếp đã biết một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp, giang sơn của mình làm trọng. Thiếp cũng biết cả hai chúng ta đều không có lỗi, tất cả đều do cuộc chiến tranh phi nghĩa này.

    Mị Châu vừa ngưng lời, hai vợ chồng ôm nhau khóc, họ khóc như những gì số phận đã như được sắp đặt để họ đau nỗi đau của ngày hôm nay. Mị Châu đến xin phép Long Vương cho hai người được sống lại để xây dựng cuộc sống đầm ấm. Long Vương cũng cảm động trước tình yêu của hai người, Vua Thủy Tề nói:

    Tuy hai con đã có tội lỗi, nhưng đã biết hối cải. Ta cũng động lòng trước tình cảm của hai con. Nhưng nếu sau này hai con còn mắc lỗi tái phạm, phản bội nhau ta sẽ cho hai con mãi mãi không bao giờ gặp nhau nữa.

    3. Kết bài

    Trọng Thủy và Mị Châu lại được sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

    Bình luận

Viết một bình luận