Nghĩ về thầy cô, em liên tưởng đến hình ảnh nào? Hãy viết bài văn ngắn (~500 chữ) về hình ảnh ấy và lí giải vì sao em liên tưởng như vậy.
Nghĩ về thầy cô, em liên tưởng đến hình ảnh nào? Hãy viết bài văn ngắn (~500 chữ) về hình ảnh ấy và lí giải vì sao em liên tưởng như vậy.
Nhắc tới thầy cô, nhắc tới những người giáo viên, người gắn bó cả cuộc đời mình với sự nghiệp trồng người, chắc hẳn mỗi chúng ta đều nghĩ đến hình nahr những người lái đò cần mẫn mà thầm lặng.
Mỗi người thầy cô đều dốc lòng với học sinh, đều tận tâm, nhiệt tình chỉ bảo, bao thế hệ học sinh thì người thầy vẫn luôn vậy. Đó là người mang trong mình một sứ mệnh cao cả, sứ mệnh mang tên “sự nghiệp trồng người”. Đó là ““Nghề dạy học là nghề cao quý nhất trong những nghề cao quý, nghề sáng tạo nhất trong những nghề sáng tạo vì nó đã sáng tạo ra những con người sáng tạo”. Tuy không có công sinh thành, những ắt hản vì một lí do nào đó, mà mỗi học sinh đều coi thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai. Nếu cha mẹ cho ta cuộc sống đủ đầy, cho ta bài học vào đời, thì ngừi cha, người mẹ thứ 2 ấy, bằng tình thương, sự tận tụy để chèo lái con thuyền cho ta cập bến bờ tri thức để có thể bay cao, bay xa, thực hiện hóa những ước mơ và trở thành những con người có ích trong xã hội. Bể học là mênh mông, con đò tri thức nơi bến sông chở đầy những ước nguyện, những khát khao. Chuyến đò tuy nhỏ, lặng lẽ nhưng lại là những ghép nối quan trọng để đưa ta đến bờ bến mới. Người chèo đò thầm lặng ấy, ngày ngày miệt mài bên trang giáo án, cặm cụi bên trang bài giảng, lấy con chữ làm sức mạnh để không ngừng dẫn dắt biết bao thế hệ qua sông. Dòng sông tri thức dài rộng là thế, con người không biết bắt đầu từ đâu để đi sang. May mắn thay, lại bắt gặp con đò của người thầy neo đậu nơi bến sông. Trong suốt hành trình “vượt sông” tri thức ấy, vẫn là người lái đò-thầy cô ân cần chỉ bảo, dạy dỗ.
Với hình ảnh và ý nghĩa như vậy, ta càng thêm yêu quý, trân trọng người thầy của mình biết bao. Dẫu dòng thời gian vô tình chảy qua, hình ảnh người thầy với con đò sẽ mãi là biểu tượng đẹp nhất:
Bao lữ khách đi về trên bến vắng
Người sang sông ai nhớ bến sông đời
Từng dòng chữ suốt một đời lặng lẽ
Vẫn âm thầm như bụi phấn rơi rơi…”