NGƯỜI ĂN XIN
Một người ăn xin đã già. Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi. Ông chìa tay xin tôi.
Tôi lục hết túi nọ, túi kia, không có lấy một xu, không có cả khăn tay, chẳng có gì hết. Ông vẫn đợi tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bàn tay tôi run run nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông:
– Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.
Ông nhìn tôi chăm chăm, đôi môi nở nụ cười:
– Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.
Khi ấy tôi chợt hiểu ra: cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được được một cái gì đó của ông.
(Theo Tuốc-ghê-nhép, SGK Ngữ văn 9, tập 1. NXB Giáo dục Việt Nam 2018)
1, Truyện được kể ở ngôi thứ mấy? Tác dụng của ngôi kể này? (1 điểm)
2, Người ăn xin và cậu bé đã tuân thủ phương châm hội thoại nào ? Sự tuân thủ đó thể hiện qua những từ ngữ nào? (1điểm)
3, Câu văn “ Đôi mắt ông đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi.”sử dụng biện pháp tu từ nào? Nêu giá trị của biện pháp tu từ đó trong việc thể hiện nội dung? (1điểm)
4. Vì sao ông lão ăn xin ở câu chuyện trên vẫn nở một nụ cười ngay cả khi nhân vật tôi “ không có gì cho ông cả”? (1,5 điểm)
5. Cả người ăn xin và cậu bé đều cảm thấy mình đã nhận từ người kia một cái gì đó. Theo em cái gì đó mà mỗi người họ đã nhận được là gì? Em rút ra bài học gì qua câu chuyện trên? ( 1,5 điểm)
Câu 1
Truyện được kể ở ngôi thứ nhất
Câu 2
Người ăn xin và cậu bé đã tuân thủ phương châm lịch sự được thẻ hiện qua” Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.” “Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi.”
Câu 3
– Sử dụng biện pháp tu từ : liệt kê
+ Liệt kê : đôi mắt , nước mắt , đôi môi và quần áo
Nhằm miêu tả nội tâm nhân vật gián tiếp qua gương mặt, quần áo
Câu 4
Trong câu chuyện Người ăn xin, khi cậu bé nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông lão ăn xin và nói: “Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả”, ông lão nở nụ cười và nói rằng: “Cháu ơi, cảm ơn cháu! Như vậy là cháu đã cho lão rồi”. Theo em, trong câu chuyện trên, ông lão đã nhận được sự yêu thương , tôn trọng của cậu bé , cậu bé không coi ông lão là người ăn xin bần hèn mà thí hủ; cậu coi ông như một người bình thường , một người ông cần cậu giúp đỡ qua câu nói đầy chân thành : Xin ông đừng giận cháu ..
Câu 5
Qua câu chuyện ” Người ăn xin ” theo em tác giả muốn gửi gắm chúng ta thông điệp rằng : phải biết yêu thương , sẻ chia , quan tâm , giúp đỡ mọi người xung quanh ; lan tỏa tình yêu thương đến xã hội cộng đồng; sống yêu thương xã hội sẽ trở nên rực âm tình người , tốt đẹp hơn và bởi vì cuộc sống này là sự cho đi là sự sẻ chia không cần nhận lại .
Xin trả lời hay ạ !
Câu 1:
Truyện được kể ở ngôi thứ nhất . Tác dụng : người kể chính là tác giả – người tham gia vào câu chuyện , lời kể sẽ chân thực , thực tế hơn.
Câu 2:
Người ăn xin và cậu bé đã tuân thủ phương châm lịch sự . Sự tuân thủ đó được thể hiện qua một số từ ngữ như : ” Xin ông đừng giận …” ; ” Cảm ơn cháu “..
Câu 3:
– Sử dụng biện pháp tu từ : liệt kê ( đôi mắt , nước mắt , đôi môi và quần áo)
Tác dụng:Miêu tả nội tâm nhân vật gián tiếp qua gương mặt, quần áo , …
Câu 4:
Ở câu chuyện trên, ông lão đã nhận được sự yêu thương , tôn trọng của cậu bé , cậu bé không coi ông lão là người ăn xin bần hèn , bẩn thỉu…; cậu coi ông như một người bình thường , một người ông cần cậu giúp đỡ qua câu nói đầy chân thành : “Xin ông đừng giận cháu , cháu không có gì cho ông cả !”
Câu 5:
– Thứ mà ông lão và cậu bé nhận được là sự trân trọng , cảm thông , chia sẻ ..
-Qua câu chuyện ” Người ăn xin ” theo em tác giả muốn gửi gắm chúng ta thông điệp rằng : Nơi lạnh giá nhất không phải Bắc Cực mà là nơi không có tình thương . Hãy cho đi để được nhận lại bạn nhé !
Chúc bạn học tốt!