Người ấy ( người bạn, thầy, người thân,…) sống mãi trong lòng tôi
0 bình luận về “Người ấy ( người bạn, thầy, người thân,…) sống mãi trong lòng tôi”
Từ hồi nhỏ tôi đã có một người bạn. Cô bạn ấy tên là Tâm, là người bạn thân thiết của tôi từ hồi mầu giáo. Tôi rất trân trọng cô ấy và Tâm là người luôn sống mãi trong lòng tôi cho đến tận bây giờ.
Hồi xưa, lần đầu tiên tôi bước chân vào mẫu giáo.Cảm giác lạ lẫm và sợ hãi bao phủ tâm trí tôi, tôi khóc rất nhiều khi giữ mẹ lại, và rồi mẹ cũng về. Tôi buồn hiu ngồi thu lu trong lớp. Lớp học náo nhiệt, cô và các bạn chơi chung với nhau, không ai cho tôi chơi cùng cả, mà thậm chí tôi còn bị ăn hiếp, sắp khóc, một cô bạn tóc xoăn bỗng chạy lại mời tôi chơi đồ hàng. Không hiểu tại sao tôi lại gật đầu đồng ý, và thế là cả buổi chơi tôi bị bạn ấy xoay như chong chóng, lúc đó tôi giận lắm.Lúc phải lấy cái này, lúc phải lấy cái kia làm tôi giận dỗi bỏ đi. Sự việc chưa kết thúc, lúc ngủ trưa, khi mọi người đã ngủ say và tôi cũng vậy thì một bàn tay đập vào mặt tôi. Trong lúc tôi chưa tỉnh thì bàn tay ấy nắm kéo tôi ra ngoài sân và tạt nước vào mặt tôi. Thì ra là bạn lúc nãy, hỏi ra mới biết bạn ấy tên Tâm. Cả trưa bị Tâm dụ dỗ ra ngoài sân chơi cho đến khi bị cô giáo bắt và mắng cho trận te tua. Vậy mà trong khi tôi khóc lên khóc xuống còn Tâm thì cười sặc sụa, thế là tôi bỏ đi sau khi mắng bạn một trận. Thế nhưng, hôm sau bạn lại đem một cái kẹp đến xin lỗi tôi. Thật tình, từ trước đến giờ tôi mới thấy Tâm khóc, mà khóc chỉ vì chuyện nhỏ này thì thật là lạ. Nhưng vì không muốn bị cô la nên tôi phải nhận cho bạn đỡ khóc. Từ đó Tâm cư xử khác hẳn đi nên chúng tôi đã thân với nhau hơn.
Không lâu sau đó, trường có tổ chức đi chơi dã ngoại, mải chơi tôi bị đập đầu khi chơi cầu tuột. Tâm là người đã chăm sóc cho tôi suốt. Đầu tôi bị nứt một đường rõ to nên đau lắm. Và khi tôi đã khỏi bệnh thì không thấy Tâm nữa. Cô báo Tâm phải theo bố mẹ ra nước ngoài sinh sống. Khi đó tôi đã khóc rất nhiều.
Cho đến bây giờ không gặp nhau nữa nhưng tôi đã thật sự trân trọng quãng thời gian bên cạnh Tâm. Cho dù sau này không gặp lại Tâm nhưng hình ảnh của bạn vẫn sẽ còn mãi trong lòng tôi !
Cậu có bạn thân không? Tất nhiên là có rồi. Người bạn thân của tôi đã xa tôi được rất lâu rồi, mỗi lần khi có người nhắc đến người bạn thân lòng tôi lại rạo rực những kí ức về người bạn của mình.Cậu ấy không phải một con người có ngoại hình xinh đẹp thay vào đó lại có nước da Châu Á khiến tôi ngưỡng mộ, cậu ấy tuy bề ngoài cọc cằn nhưng lại là người có trái tim yêu thương, là người có đạo đức và đức tính tốt. Cậu ấy để lại ấn tượng mãi với tôi là luôn giúp đỡ bạn bè, biết chia sẻ và nhường nhịn so với các bạn cùng trang lứa cậu ấy trưởng thành, rắn rỏi biết bao nhiêu. Tôi yêu nhất có lẽ là ánh mắt, giọng nói của cậu ấy. Ánh mắt trìu mến, đôi mắt ấy là đôi mắt đượm buồn, bơ vơ còn giọng nói lại đanh đá, mạnh mẽ vô cùng. Cậu ấy là tâm điểm của cả lớp, khiếu hài hước và sự dũng cảm dường như luôn đọng trong tính cách của cậu ấy. Biết bao người muốn trở thành bạn tốt của cậu ấy vậy mà cậu ấy lại chọn tôi-một đứa ngốc nghếch, lại chẳng hề dũng cảm. Tuy vậy, tôi vẫn luôn tự hào về cậu. Cậu đã xa tôi nhưng đối với tôi trong tâm trí, trong trái tim tôi vẫn sống mãi hình ảnh cô bé hoạt bát như cậu.
UvU vote giúp m nhe
Từ hồi nhỏ tôi đã có một người bạn. Cô bạn ấy tên là Tâm, là người bạn thân thiết của tôi từ hồi mầu giáo. Tôi rất trân trọng cô ấy và Tâm là người luôn sống mãi trong lòng tôi cho đến tận bây giờ.
Hồi xưa, lần đầu tiên tôi bước chân vào mẫu giáo. Cảm giác lạ lẫm và sợ hãi bao phủ tâm trí tôi, tôi khóc rất nhiều khi giữ mẹ lại, và rồi mẹ cũng về. Tôi buồn hiu ngồi thu lu trong lớp. Lớp học náo nhiệt, cô và các bạn chơi chung với nhau, không ai cho tôi chơi cùng cả, mà thậm chí tôi còn bị ăn hiếp, sắp khóc, một cô bạn tóc xoăn bỗng chạy lại mời tôi chơi đồ hàng. Không hiểu tại sao tôi lại gật đầu đồng ý, và thế là cả buổi chơi tôi bị bạn ấy xoay như chong chóng, lúc đó tôi giận lắm. Lúc phải lấy cái này, lúc phải lấy cái kia làm tôi giận dỗi bỏ đi. Sự việc chưa kết thúc, lúc ngủ trưa, khi mọi người đã ngủ say và tôi cũng vậy thì một bàn tay đập vào mặt tôi. Trong lúc tôi chưa tỉnh thì bàn tay ấy nắm kéo tôi ra ngoài sân và tạt nước vào mặt tôi. Thì ra là bạn lúc nãy, hỏi ra mới biết bạn ấy tên Tâm. Cả trưa bị Tâm dụ dỗ ra ngoài sân chơi cho đến khi bị cô giáo bắt và mắng cho trận te tua. Vậy mà trong khi tôi khóc lên khóc xuống còn Tâm thì cười sặc sụa, thế là tôi bỏ đi sau khi mắng bạn một trận. Thế nhưng, hôm sau bạn lại đem một cái kẹp đến xin lỗi tôi. Thật tình, từ trước đến giờ tôi mới thấy Tâm khóc, mà khóc chỉ vì chuyện nhỏ này thì thật là lạ. Nhưng vì không muốn bị cô la nên tôi phải nhận cho bạn đỡ khóc. Từ đó Tâm cư xử khác hẳn đi nên chúng tôi đã thân với nhau hơn.
Không lâu sau đó, trường có tổ chức đi chơi dã ngoại, mải chơi tôi bị đập đầu khi chơi cầu tuột. Tâm là người đã chăm sóc cho tôi suốt. Đầu tôi bị nứt một đường rõ to nên đau lắm. Và khi tôi đã khỏi bệnh thì không thấy Tâm nữa. Cô báo Tâm phải theo bố mẹ ra nước ngoài sinh sống. Khi đó tôi đã khóc rất nhiều.
Cho đến bây giờ không gặp nhau nữa nhưng tôi đã thật sự trân trọng quãng thời gian bên cạnh Tâm. Cho dù sau này không gặp lại Tâm nhưng hình ảnh của bạn vẫn sẽ còn mãi trong lòng tôi !
Cậu có bạn thân không? Tất nhiên là có rồi. Người bạn thân của tôi đã xa tôi được rất lâu rồi, mỗi lần khi có người nhắc đến người bạn thân lòng tôi lại rạo rực những kí ức về người bạn của mình.Cậu ấy không phải một con người có ngoại hình xinh đẹp thay vào đó lại có nước da Châu Á khiến tôi ngưỡng mộ, cậu ấy tuy bề ngoài cọc cằn nhưng lại là người có trái tim yêu thương, là người có đạo đức và đức tính tốt. Cậu ấy để lại ấn tượng mãi với tôi là luôn giúp đỡ bạn bè, biết chia sẻ và nhường nhịn so với các bạn cùng trang lứa cậu ấy trưởng thành, rắn rỏi biết bao nhiêu. Tôi yêu nhất có lẽ là ánh mắt, giọng nói của cậu ấy. Ánh mắt trìu mến, đôi mắt ấy là đôi mắt đượm buồn, bơ vơ còn giọng nói lại đanh đá, mạnh mẽ vô cùng. Cậu ấy là tâm điểm của cả lớp, khiếu hài hước và sự dũng cảm dường như luôn đọng trong tính cách của cậu ấy. Biết bao người muốn trở thành bạn tốt của cậu ấy vậy mà cậu ấy lại chọn tôi-một đứa ngốc nghếch, lại chẳng hề dũng cảm. Tuy vậy, tôi vẫn luôn tự hào về cậu. Cậu đã xa tôi nhưng đối với tôi trong tâm trí, trong trái tim tôi vẫn sống mãi hình ảnh cô bé hoạt bát như cậu.
UvU vote giúp m nhe