KHÁM PHÁ Học Toán + Tiếng Anh theo Sách Giáo Khoa cùng học online và gia sư dạy kèm tại nhà từ lớp 1 đến lớp 12 với giá cực kỳ ưu đãi kèm quà tặng độc quyền"CỰC HOT".
Đầu năm tôi học lớp sáu, chúng tôi được nhà trường báo là sẽ có cô giáo mới đến dạy môn Ngữ văn. Vào tiết học đầu tiên, cả lớp đã cảm thấy vô cùng ấn tượng về cô.
Đầu tiên, cô giáo giới thiệu cho chúng tôi về cô. Cô tên là Phương, giáo viên dạy môn Văn. Đồng thời, cô cũng sẽ là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi nữa. Sau khi giới thiệu xong, cô đã đưa ra một bài kiểm tra cho cả lớp. Chúng tôi cảm thấy khá lo vì chưa có sự chuẩn bị trước. Nhưng cô đã động viên rằng đây chỉ là một bài kiểm tra năng lực, sẽ không tính vào điểm chính. Khoảng mười phút sau, cô giáo yêu cầu thu bài.
Kết thúc kiểm tra, cô bắt đầu dạy bài học mới. Cô Phương nắn nót ghi lên bảng những dòng chữ thật đẹp về bài học hôm nay đó là bài thơ “Lượm”. Đây là bài thơ chúng tôi đã được nghe các anh các chị đọc cho nghe nhưng chúng tôi mới chỉ biết đến bài thơ nhưng chưa hiểu về nội dung bài thơ.
Đầu tiên cô giới thiệu cho chúng tôi về hoàn cảnh ra đời về bài thơ cũng như về tác giả Tố Hữu. Chúng tôi đứa nào đứa đấy lắng tai lên nghe từng câu nói truyền cảm của cô. Giọng cô ấm áp, trầm bỏng. Chúng tôi đứa nào đứa đấy hóng tai lên nghe như không muốn để sót một câu nói nào của cô cả. Lúc này tôi mới để ý lớp tôi hôm nay rất im lặng im lặng một cách khác thường so với những tiết Văn trước. Chúng tôi không phải lớp chuyên văn thế nhưng khi cô dạy bài chúng tôi lại thấy những câu văn lời thơ không còn nhàm chán đối với chúng tôi nữa mà dường như nó đã được thổi hồn vào khiến cho chúng tôi cảm nhận được nó một cách sâu sắc hơn. Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi được xem máy chiếu trong tiết học văn. Cô giáo chiếu những hình ảnh rất sinh động về hình ảnh cậu bé Kim Đồng khiến chúng tôi đứa nào đứa nấy đều cảm thấy vô cùng thích thú. Từng khổ thơ cô cho chúng tôi xem một hình ảnh một cậu bé liên lạc khiến chúng tôi thấy rất hứng thú. Khổ đầu tiên là hình ảnh chú bé liên lạc trên đường đi làm nhiệm vụ. Cùng với đó là hình ảnh chú bé như đang được bước ra khỏi câu thơ đó là một hình ảnh chú bé trẻ trung vui tươi khiến những câu thơ dường như dần dần đi vào trong trí nhớ của chúng tôi chứ không cần phải học thuộc lòng như trước đây nữa.
Mỗi đoạn cô đều hướng dẫn cho chúng tôi cách đọc sao cho có cảm xúc,đầu tiên cô đọc cho chúng tôi nghe trước sau đó mới gọi chúng tôi đọc lại một lần nữa cho nhớ thơ. Giong cô đọc lúc cao trào lúc lại nén lòng xuống khi chú bé liên lạc hi sinh, giọng cô khiến chúng tôi cảm nhận được sự hi sinh của đồng chí nhỏ tuổi khi đang làm nhiệm vụ. Cô đã khiến chúng tôi hiểu được sự hy sinh cao cả của đồng chí. Chắc hồi đó đồng chí cũng chỉ bằng tuổi chúng tôi cũng chỉ nhỏ như chúng tôi bây giờ nhưng ở chú bé có một lòng dũng cảm mà chúng tôi không thể có được. Nhìn tấm gương chú chúng tôi càng cảm thấy mình cần phải học thật giỏi để có thể xứng đáng với sự hy sinh cao cả mà chú đã dành cho chúng tôi có được cuộc sống ấm no như ngày hôm nay.
Hai tiết học trôi qua thật nhanh chẳng thế mà đã vào môn học khác. Buổi học hôm nay rất đặc biệt đối với chúng tôi ,chúng tôi đã có một cảm nhận rất khác đối với chúng tôi,chúng tôi không còn cảm thấy sợ môn văn nữa mà chúng tôi đã dần cảm nhận được nó một cách sâu sắc hơn chứ không còn học thuộc như trước đây nữa.
Tôi đã từng nghỉ mình học kém môn Văn. Tôi cũng chán ngắt. Tôi không bao giờ có ý định mua sách Văn học về đọc, và cố lấp đầy tủ sách của mình bằng những cuốn truyện tranh. Nhưng … tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình chỉ sau một tiết học.
Đầu năm vào lớp sáu, tôi được chọn vào lớp chuyên Văn của Trường THCS Ngô Sĩ Liên-Hà Nội.Chính mẹ cũng nói tôi có năng khiếu trong môn Ngữ Văn. Nhưng tôi vẫn có một chút nghi ngờ điểm kiểm tra đầu vào môn Ngữ Văn của mình. Nó cao “bất thường”. Tôi thầm nghĩ:”Có lẽ nhầm chăng?”.
Sau một thời gian học trong lớp, tôi thấy mình dần dần có niềm yêu thích khi học Văn. Vì cô An-cô chủ nhiệm, và là cô giáo dạy Ngữ Văn của tôi-giới thiệu những cuốn sách hay cho chúng tôi, nên tôi cũng mua thử để đọc. Những tiết học của cô rất phong phú. Cô dạy Văn theo những phương pháp rất hiện đại. Tôi không phải giải thường xuyên nhìn vào SGK, hay chép bài trong các loại sách Ngữ văn nữa (thực ra là không thể chép,vì bài tập của cô giao rất phong phú).Nhiều bạn trong lớp khen tôi học giỏi Ngữ văn. Thậm chí cô giáo còn chọn tôi vào Câu lạc bộ học sinh giỏi Văn của trường. Nhưng, tôi vần còn hồ nghi và băn khoăn về ý thích thực sự, về con đường mình chọn…
Rồi vào một ngày, hôm đó là ngày 22 tháng 4 – ngày Trái đất, lớp tôi học văn bản Bức thư của thủ lĩnh da đỏ.
Như mọi ngày, cô bật máy chiếu, bắt đầu tiết học. Cô dạy phân tích từng đoạn, ý nghĩa của từng chi tiết, dù là nhỏ nhất. Chúng tôi cùng cô lí giải và cảm nhận từng chi tiết, từng sự khác biệt trong tác phẩm. Những nghệ thuật ẩn dụ, điệp ngữ, nhân hóa, so sánh giúp chúng tôi nhận ra tình yêu tha thiết, chân thành của người da đỏ đối với đất đai, thiên nhiên. Nhận ra sự đối lập giữa người da đỏ và người da trắng. Chúng tôi nhận ra tình cảm mãnh liệt khó tả của tác giả với đất đai, cũng như sự phẫn nộ trước thái độ của người da trắng đối với thiên nhiên.
Có một điều đặc biệt trong tiết học đấy. Tôi nhận ra, trong mọi tiết học trước, không nhiều thì ít lần cả lớp tôi cùng cười rất vui vẻ về một chi tiết nào đó. Vậy mà, lần này, không một tiếng cười trong lớp…
Sau một thời gian chăm chỉ đọc sách Văn học, tìm những mối liên hệ trong các tác phẩm văn học, tôi tham gia vào cuộc thi giao lưu CLB học sinh giỏi môn Ngữ Văn và giành được giải Ba. Dù giải không cao như mong muốn, tôi vẫn vui vì đã chứng tỏ được bản thân với mọi người và với chính mình:Tôi là một học sinh giỏi Văn. và tôi sẽ cố gắng không ngừng để đạt được mục tiêu của mình. Nhưng không chỉ yêu văn, đọc văn hay hiểu văn, tôi cũng các bạn của mình còn tìm đến cách sống “văn”, đương nhiên là bằng thái độ và những hành động của mình
Đầu năm tôi học lớp sáu, chúng tôi được nhà trường báo là sẽ có cô giáo mới đến dạy môn Ngữ văn. Vào tiết học đầu tiên, cả lớp đã cảm thấy vô cùng ấn tượng về cô.
Đầu tiên, cô giáo giới thiệu cho chúng tôi về cô. Cô tên là Phương, giáo viên dạy môn Văn. Đồng thời, cô cũng sẽ là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi nữa. Sau khi giới thiệu xong, cô đã đưa ra một bài kiểm tra cho cả lớp. Chúng tôi cảm thấy khá lo vì chưa có sự chuẩn bị trước. Nhưng cô đã động viên rằng đây chỉ là một bài kiểm tra năng lực, sẽ không tính vào điểm chính. Khoảng mười phút sau, cô giáo yêu cầu thu bài.
Kết thúc kiểm tra, cô bắt đầu dạy bài học mới. Cô Phương nắn nót ghi lên bảng những dòng chữ thật đẹp về bài học hôm nay đó là bài thơ “Lượm”. Đây là bài thơ chúng tôi đã được nghe các anh các chị đọc cho nghe nhưng chúng tôi mới chỉ biết đến bài thơ nhưng chưa hiểu về nội dung bài thơ.
Đầu tiên cô giới thiệu cho chúng tôi về hoàn cảnh ra đời về bài thơ cũng như về tác giả Tố Hữu. Chúng tôi đứa nào đứa đấy lắng tai lên nghe từng câu nói truyền cảm của cô. Giọng cô ấm áp, trầm bỏng. Chúng tôi đứa nào đứa đấy hóng tai lên nghe như không muốn để sót một câu nói nào của cô cả. Lúc này tôi mới để ý lớp tôi hôm nay rất im lặng im lặng một cách khác thường so với những tiết Văn trước. Chúng tôi không phải lớp chuyên văn thế nhưng khi cô dạy bài chúng tôi lại thấy những câu văn lời thơ không còn nhàm chán đối với chúng tôi nữa mà dường như nó đã được thổi hồn vào khiến cho chúng tôi cảm nhận được nó một cách sâu sắc hơn. Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi được xem máy chiếu trong tiết học văn. Cô giáo chiếu những hình ảnh rất sinh động về hình ảnh cậu bé Kim Đồng khiến chúng tôi đứa nào đứa nấy đều cảm thấy vô cùng thích thú. Từng khổ thơ cô cho chúng tôi xem một hình ảnh một cậu bé liên lạc khiến chúng tôi thấy rất hứng thú. Khổ đầu tiên là hình ảnh chú bé liên lạc trên đường đi làm nhiệm vụ. Cùng với đó là hình ảnh chú bé như đang được bước ra khỏi câu thơ đó là một hình ảnh chú bé trẻ trung vui tươi khiến những câu thơ dường như dần dần đi vào trong trí nhớ của chúng tôi chứ không cần phải học thuộc lòng như trước đây nữa.
Mỗi đoạn cô đều hướng dẫn cho chúng tôi cách đọc sao cho có cảm xúc,đầu tiên cô đọc cho chúng tôi nghe trước sau đó mới gọi chúng tôi đọc lại một lần nữa cho nhớ thơ. Giong cô đọc lúc cao trào lúc lại nén lòng xuống khi chú bé liên lạc hi sinh, giọng cô khiến chúng tôi cảm nhận được sự hi sinh của đồng chí nhỏ tuổi khi đang làm nhiệm vụ. Cô đã khiến chúng tôi hiểu được sự hy sinh cao cả của đồng chí. Chắc hồi đó đồng chí cũng chỉ bằng tuổi chúng tôi cũng chỉ nhỏ như chúng tôi bây giờ nhưng ở chú bé có một lòng dũng cảm mà chúng tôi không thể có được. Nhìn tấm gương chú chúng tôi càng cảm thấy mình cần phải học thật giỏi để có thể xứng đáng với sự hy sinh cao cả mà chú đã dành cho chúng tôi có được cuộc sống ấm no như ngày hôm nay.
Hai tiết học trôi qua thật nhanh chẳng thế mà đã vào môn học khác. Buổi học hôm nay rất đặc biệt đối với chúng tôi ,chúng tôi đã có một cảm nhận rất khác đối với chúng tôi,chúng tôi không còn cảm thấy sợ môn văn nữa mà chúng tôi đã dần cảm nhận được nó một cách sâu sắc hơn chứ không còn học thuộc như trước đây nữa.
CHÚC BẠN HỌC TỐT!
Tôi đã từng nghỉ mình học kém môn Văn. Tôi cũng chán ngắt. Tôi không bao giờ có ý định mua sách Văn học về đọc, và cố lấp đầy tủ sách của mình bằng những cuốn truyện tranh. Nhưng … tôi đã thay đổi suy nghĩ của mình chỉ sau một tiết học.
Đầu năm vào lớp sáu, tôi được chọn vào lớp chuyên Văn của Trường THCS Ngô Sĩ Liên-Hà Nội.Chính mẹ cũng nói tôi có năng khiếu trong môn Ngữ Văn. Nhưng tôi vẫn có một chút nghi ngờ điểm kiểm tra đầu vào môn Ngữ Văn của mình. Nó cao “bất thường”. Tôi thầm nghĩ:”Có lẽ nhầm chăng?”.
Sau một thời gian học trong lớp, tôi thấy mình dần dần có niềm yêu thích khi học Văn. Vì cô An-cô chủ nhiệm, và là cô giáo dạy Ngữ Văn của tôi-giới thiệu những cuốn sách hay cho chúng tôi, nên tôi cũng mua thử để đọc. Những tiết học của cô rất phong phú. Cô dạy Văn theo những phương pháp rất hiện đại. Tôi không phải giải thường xuyên nhìn vào SGK, hay chép bài trong các loại sách Ngữ văn nữa (thực ra là không thể chép,vì bài tập của cô giao rất phong phú).Nhiều bạn trong lớp khen tôi học giỏi Ngữ văn. Thậm chí cô giáo còn chọn tôi vào Câu lạc bộ học sinh giỏi Văn của trường. Nhưng, tôi vần còn hồ nghi và băn khoăn về ý thích thực sự, về con đường mình chọn…
Rồi vào một ngày, hôm đó là ngày 22 tháng 4 – ngày Trái đất, lớp tôi học văn bản Bức thư của thủ lĩnh da đỏ.
Như mọi ngày, cô bật máy chiếu, bắt đầu tiết học. Cô dạy phân tích từng đoạn, ý nghĩa của từng chi tiết, dù là nhỏ nhất. Chúng tôi cùng cô lí giải và cảm nhận từng chi tiết, từng sự khác biệt trong tác phẩm. Những nghệ thuật ẩn dụ, điệp ngữ, nhân hóa, so sánh giúp chúng tôi nhận ra tình yêu tha thiết, chân thành của người da đỏ đối với đất đai, thiên nhiên. Nhận ra sự đối lập giữa người da đỏ và người da trắng. Chúng tôi nhận ra tình cảm mãnh liệt khó tả của tác giả với đất đai, cũng như sự phẫn nộ trước thái độ của người da trắng đối với thiên nhiên.
Có một điều đặc biệt trong tiết học đấy. Tôi nhận ra, trong mọi tiết học trước, không nhiều thì ít lần cả lớp tôi cùng cười rất vui vẻ về một chi tiết nào đó. Vậy mà, lần này, không một tiếng cười trong lớp…
Sau một thời gian chăm chỉ đọc sách Văn học, tìm những mối liên hệ trong các tác phẩm văn học, tôi tham gia vào cuộc thi giao lưu CLB học sinh giỏi môn Ngữ Văn và giành được giải Ba. Dù giải không cao như mong muốn, tôi vẫn vui vì đã chứng tỏ được bản thân với mọi người và với chính mình:Tôi là một học sinh giỏi Văn. và tôi sẽ cố gắng không ngừng để đạt được mục tiêu của mình. Nhưng không chỉ yêu văn, đọc văn hay hiểu văn, tôi cũng các bạn của mình còn tìm đến cách sống “văn”, đương nhiên là bằng thái độ và những hành động của mình