những kỉ niệm sâu sắc về mái trừng và thầy cô giáo khoảng 500 từ của lớp 6
0 bình luận về “những kỉ niệm sâu sắc về mái trừng và thầy cô giáo khoảng 500 từ của lớp 6”
Mái trường Tiểu học …… – Ngôi nhà thứ hai của tôi. Nơi đây đã lưu lại trong tôi những dấu ấn đáng nhớ nhất trong cuộc đời mình. Chính trong ngôi nhà này Ban giám hiệu nhà trường là cha mẹ, bạn bè đồng nghiệp là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai.
Suốt những năm tháng giảng dạy tại một ngôi trường nào đó, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo mà mình trân quý nhất. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dậy từ những khó khăn hay đơn giản là cách giảng giải, góp ý sâu sắc mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt bốn năm giảng dạy tại trường Tiểu học ….., người tôi nhớ nhất đó chính là Cô giáo Trần Thị Văn – Hiệu trưởng trường Tiểu học …… Ngày mới về trường với bao bỡ ngỡ, người đầu tiên tôi được tiếp xúc là cô. Vẻ điềm tĩnh của cô trong lần đầu gặp mặt ấy đến giờ còn nguyên trong tâm trí tôi. Cô cười tươi lắm. Nhận quyết định mới chuyển đến mà thấy hình như cô đã coi chúng tôi như người trong một nhà – Một hội đồng giáo viên. Cô biết và hiểu được tâm lý của những người giáo viên đến nhận công tác tại một ngôi trường mới. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, song lại chỉ được phép trong khuôn khổ cho phép của người làm nghề dạy học, đứng trên bục giảng. Nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi thấy được trong con người cô. Cô nghiêm khắc! Vì những lỗi lầm mà đáng lẽ một người giáo viên có trình độ, hiểu biết không nên vấp phải. Đó là chuyện trên lớp, trong hội họp, trong Hội đồng nhà trường. Còn trong cuộc sống thường ngày, khi phải đối diện với khó khăn. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là ”Nếu là cô, cô sẽ làm gì”. Dường như mọi vấn đề đều ổn thỏa khi có cô bên cạnh. Lời khuyên, cách giải quyết hay đơn giản chỉ là lời động viên của cô luôn đem lại kết quả không tưởng. Khó khăn không còn là khó khăn, nó trở thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối diện. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sống đâu phải là một chuỗi êm đềm, bằng phẳng mà nó có rất nhiều ngã rẽ.
Cô còn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những mảnh đời bất hạnh. Biết cảm thông với những học sinh khó khăn, kém may mắn trong cuộc sống. Biết trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách, từng bài văn và ngay cả từng bài viết, bài làm của học sinh tại lớp.
Tôi luôn cảm thấy mình thật may mắn vì không chỉ là giáo viên, đồng nghiệp của cô hiện tại mà còn được là học sinh của cô trong suốt những năm tháng là học sinh Tiểu học ở trường làng. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà những đám học sinh lớp tôi hồi đó được nhận. Những tháng ngày rời xa ngôi trường Tiểu học năm ấy tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảng khắc đẹp đẽ được bên cô và bên lớp 2, 3, 4 trường Tiểu học …… Không chỉ có cô mà tất cả thầy cô của chúng tôi ngày ấy, họ đềù tạo nên những điều đẹp nhất làm nên tuổi thơ, tuổi học trò đáng nhớ của tôi.
Cho đến hôm nay, sau gần 30 năm trở lại với ngôi trường quê nhà. Tôi lại may mắn gặp lại cô, không phải là đứa học trò năm xưa nữa mà là nhân viên của cô. Tôi nhớ rất rõ ngày ấy cô vẫn từng nói: Nghề giáo viên vất vả, khó khăn nhưng ấm áp tình người em ạ. Đúng vậy cô nhỉ. Giờ đây em đã đủ lớn khôn để hiểu ra rằng ngày mai của em có được như hôm nay cũng chính là nhờ sự bắt đầu những người thầy, người cô như Trần Thị Văn của em đó.
Tôi luôn gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới cô, người luôn hết lòng vì học sinh của mình bằng tình cảm trọn vẹn nhất.. Tôi sẽ mãi nhớ về cô như một bến đỗ bình an, một điểm tựa tinh thần vững chắc để bước tiếp trên đường đời đầy gian nan và thử thách. Noi gương cô, Tôi thầm hứa với bản thân mình phải luôn vững tay chèo lái những chuyến đò tri thức sang sông..
Mái trường Tiểu học …… – Ngôi nhà thứ hai của tôi. Nơi đây đã lưu lại trong tôi những dấu ấn đáng nhớ nhất trong cuộc đời mình. Chính trong ngôi nhà này Ban giám hiệu nhà trường là cha mẹ, bạn bè đồng nghiệp là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai.
Suốt những năm tháng giảng dạy tại một ngôi trường nào đó, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo mà mình trân quý nhất. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dậy từ những khó khăn hay đơn giản là cách giảng giải, góp ý sâu sắc mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt bốn năm giảng dạy tại trường Tiểu học ….., người tôi nhớ nhất đó chính là Cô giáo Trần Thị Văn – Hiệu trưởng trường Tiểu học …… Ngày mới về trường với bao bỡ ngỡ, người đầu tiên tôi được tiếp xúc là cô. Vẻ điềm tĩnh của cô trong lần đầu gặp mặt ấy đến giờ còn nguyên trong tâm trí tôi. Cô cười tươi lắm. Nhận quyết định mới chuyển đến mà thấy hình như cô đã coi chúng tôi như người trong một nhà – Một hội đồng giáo viên. Cô biết và hiểu được tâm lý của những người giáo viên đến nhận công tác tại một ngôi trường mới. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, song lại chỉ được phép trong khuôn khổ cho phép của người làm nghề dạy học, đứng trên bục giảng. Nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi thấy được trong con người cô. Cô nghiêm khắc! Vì những lỗi lầm mà đáng lẽ một người giáo viên có trình độ, hiểu biết không nên vấp phải. Đó là chuyện trên lớp, trong hội họp, trong Hội đồng nhà trường. Còn trong cuộc sống thường ngày, khi phải đối diện với khó khăn. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là ”Nếu là cô, cô sẽ làm gì”. Dường như mọi vấn đề đều ổn thỏa khi có cô bên cạnh. Lời khuyên, cách giải quyết hay đơn giản chỉ là lời động viên của cô luôn đem lại kết quả không tưởng. Khó khăn không còn là khó khăn, nó trở thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối diện. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sống đâu phải là một chuỗi êm đềm, bằng phẳng mà nó có rất nhiều ngã rẽ.
Cô còn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những mảnh đời bất hạnh. Biết cảm thông với những học sinh khó khăn, kém may mắn trong cuộc sống. Biết trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách, từng bài văn và ngay cả từng bài viết, bài làm của học sinh tại lớp.
Tôi luôn cảm thấy mình thật may mắn vì không chỉ là giáo viên, đồng nghiệp của cô hiện tại mà còn được là học sinh của cô trong suốt những năm tháng là học sinh Tiểu học ở trường làng. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà những đám học sinh lớp tôi hồi đó được nhận. Những tháng ngày rời xa ngôi trường Tiểu học năm ấy tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảng khắc đẹp đẽ được bên cô và bên lớp 2, 3, 4 trường Tiểu học …… Không chỉ có cô mà tất cả thầy cô của chúng tôi ngày ấy, họ đềù tạo nên những điều đẹp nhất làm nên tuổi thơ, tuổi học trò đáng nhớ của tôi.
Cho đến hôm nay, sau gần 30 năm trở lại với ngôi trường quê nhà. Tôi lại may mắn gặp lại cô, không phải là đứa học trò năm xưa nữa mà là nhân viên của cô. Tôi nhớ rất rõ ngày ấy cô vẫn từng nói: Nghề giáo viên vất vả, khó khăn nhưng ấm áp tình người em ạ. Đúng vậy cô nhỉ. Giờ đây em đã đủ lớn khôn để hiểu ra rằng ngày mai của em có được như hôm nay cũng chính là nhờ sự bắt đầu những người thầy, người cô như Trần Thị Văn của em đó.
Tôi luôn gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới cô, người luôn hết lòng vì học sinh của mình bằng tình cảm trọn vẹn nhất.. Tôi sẽ mãi nhớ về cô như một bến đỗ bình an, một điểm tựa tinh thần vững chắc để bước tiếp trên đường đời đầy gian nan và thử thách. Noi gương cô, Tôi thầm hứa với bản thân mình phải luôn vững tay chèo lái những chuyến đò tri thức sang sông..
XIN CÂU TRẢ LỜI HAY NHẤT VÀ 5*