Những kỷ niệm sâu sắc về thầy/cô và mái trường mến yêu
0 bình luận về “Những kỷ niệm sâu sắc về thầy/cô và mái trường mến yêu”
Mái trường – ngôi nhà thứ hai của mỗi con người. Tuổi thơ mỗi đứa trẻ đều cắp sách tới trường, gắn liền với mái trường thân yêu đáng mến. Hôm nay, một ngày thu đượm buồn, tôi trở lại ngôi trường cấp I yêu dấu, nơi đã nuôi dưỡng tri thức và tâm hồn nhỏ bé của tôi. Nơi đây là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời con người tôi. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy, ngày mà nụ cười và sự ấm áp của cô đã xua tan đi mọi mây đen trong tôi.
Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Đó có thể là người giảng bài hay, là người hay quan tâm bạn hay đơn giản chỉ vì một ánh mắt hay một nụ cười. Tôi cũng vậy, suốt những năm tháng cấp I tôi vẫn nhớ như in về hình ảnh cô Linh, giáo chủ nhiệm lớp 3 của tôi.Ngay từ lần đầu gặp cô tôi đã có ấn tượng rất sâu sắc bởi gương mặt tròn phúc hậu cùng mái tóc dài thướt tha. Cô đi đứng, nói năng rất nhẹ nhàng khiến tôi không thể rời mắt. Cô đẹp chuẩn một nét đẹp Á Đông, một nét đẹp của một người con gái dịu dàng. Với tôi, cô đẹp như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp, buổi đầu tiên gặp gỡ, cô bước vào lớp nhẹ nhàng, thướt tha trong bộ áo dài. Cô lên tiếng chào cả lớp, giọng nói ngọt như mía lùi khiến chúng tôi rất ấn tượng. Nhắc đến cô giáo, người ta luôn mường tượng ra sự ân cần, nhẹ nhàng, dạy dỗ chỉ bảo tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Linh cũng không phải ngoại lệ. Mỗi một tiết học của cô lại truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều. Đặc biệt vào ngày hôm ấy khi mà tôi biết điểm thi giữa kì, tôi như chết lặng trước con 6 to đùng trong bảng điểm. Đối với một đứa trẻ chăm học như tôi thì đây như một cú đánh mạnh vào tôi. Có lẽ là do hôm trước tôi đi chưi cùng bạn nên đã không ôn bài tử tế. Tôi thấy rất sợ. Sợ vì chính mình đã không chiến thắng được chính mình. Sợ vì bố mẹ sẽ buồn và mắng tôi. Giọt nước mắt lăn dài trên hàng mi của một đứa bé như tôi. Tôi không dám khóc to vì lỗi là của bản thân mình. Trong tôi lúc này dường như mây đen bao phủ. Hết giờ, tôi lững thững trên dọc đường hành lang đi học về. Đột nhiên một giọng nói ấm áp vang lên gọi tên tôi. Tôi quay lại thấy cô Linh đang đứng sau tôi, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng chào đón tôi. Thấy tôi quay lại, cô liền đưa tôi một cái kẹo, rồi nói: “Không sao đâu con, chỉ cần lần sau cố gắng hơn nữa là được, cô sẽ giúp con nói chuyện với ba mẹ, giờ thì hãy ăn cái kẹo này đi nhé, nó ngọt ngào có thể xua đan đắng cay trong con”. Tôi nhận lấy kẹo với tình yêu thương của cô. Hôm ấy cô đã đưa tôi về, hỏi han, động viên và trò chuỵen với nhau. Bạn có biết không, cảm giác có một người đi bên cạnh, động viên bạn khi bạn buồn là cảm giác thật tuyệt biết bao. Đến bây giừo tôi vẫnthực sự thèm cái cảm giác được quan tâm, được che chở như cách cô đã yêu quý chúng tôi ngày xưa ấy.
Tôi luôn thầm cảm ơn cô vì đã quan tâm, chăm sóc chúng tôi trong suốt thời gian dài. Hình bóng cô mãi mãi in đậm trong tâm trí của tôi. Tôi hứa sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng để mai sau trường thành làm việc có ích cho xã hội.
Mái trường – ngôi nhà thứ hai của mỗi con người. Tuổi thơ mỗi đứa trẻ đều cắp sách tới trường, gắn liền với mái trường thân yêu đáng mến. Hôm nay, một ngày thu đượm buồn, tôi trở lại ngôi trường cấp I yêu dấu, nơi đã nuôi dưỡng tri thức và tâm hồn nhỏ bé của tôi. Nơi đây là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời con người tôi. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy, ngày mà nụ cười và sự ấm áp của cô đã xua tan đi mọi mây đen trong tôi.
Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Đó có thể là người giảng bài hay, là người hay quan tâm bạn hay đơn giản chỉ vì một ánh mắt hay một nụ cười. Tôi cũng vậy, suốt những năm tháng cấp I tôi vẫn nhớ như in về hình ảnh cô Linh, giáo chủ nhiệm lớp 3 của tôi. Ngay từ lần đầu gặp cô tôi đã có ấn tượng rất sâu sắc bởi gương mặt tròn phúc hậu cùng mái tóc dài thướt tha. Cô đi đứng, nói năng rất nhẹ nhàng khiến tôi không thể rời mắt. Cô đẹp chuẩn một nét đẹp Á Đông, một nét đẹp của một người con gái dịu dàng. Với tôi, cô đẹp như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp, buổi đầu tiên gặp gỡ, cô bước vào lớp nhẹ nhàng, thướt tha trong bộ áo dài. Cô lên tiếng chào cả lớp, giọng nói ngọt như mía lùi khiến chúng tôi rất ấn tượng. Nhắc đến cô giáo, người ta luôn mường tượng ra sự ân cần, nhẹ nhàng, dạy dỗ chỉ bảo tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Linh cũng không phải ngoại lệ. Mỗi một tiết học của cô lại truyền cảm hứng cho tôi rất nhiều. Đặc biệt vào ngày hôm ấy khi mà tôi biết điểm thi giữa kì, tôi như chết lặng trước con 6 to đùng trong bảng điểm. Đối với một đứa trẻ chăm học như tôi thì đây như một cú đánh mạnh vào tôi. Có lẽ là do hôm trước tôi đi chưi cùng bạn nên đã không ôn bài tử tế. Tôi thấy rất sợ. Sợ vì chính mình đã không chiến thắng được chính mình. Sợ vì bố mẹ sẽ buồn và mắng tôi. Giọt nước mắt lăn dài trên hàng mi của một đứa bé như tôi. Tôi không dám khóc to vì lỗi là của bản thân mình. Trong tôi lúc này dường như mây đen bao phủ. Hết giờ, tôi lững thững trên dọc đường hành lang đi học về. Đột nhiên một giọng nói ấm áp vang lên gọi tên tôi. Tôi quay lại thấy cô Linh đang đứng sau tôi, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng chào đón tôi. Thấy tôi quay lại, cô liền đưa tôi một cái kẹo, rồi nói: “Không sao đâu con, chỉ cần lần sau cố gắng hơn nữa là được, cô sẽ giúp con nói chuyện với ba mẹ, giờ thì hãy ăn cái kẹo này đi nhé, nó ngọt ngào có thể xua đan đắng cay trong con”. Tôi nhận lấy kẹo với tình yêu thương của cô. Hôm ấy cô đã đưa tôi về, hỏi han, động viên và trò chuỵen với nhau. Bạn có biết không, cảm giác có một người đi bên cạnh, động viên bạn khi bạn buồn là cảm giác thật tuyệt biết bao. Đến bây giừo tôi vẫn thực sự thèm cái cảm giác được quan tâm, được che chở như cách cô đã yêu quý chúng tôi ngày xưa ấy.
Tôi luôn thầm cảm ơn cô vì đã quan tâm, chăm sóc chúng tôi trong suốt thời gian dài. Hình bóng cô mãi mãi in đậm trong tâm trí của tôi. Tôi hứa sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng để mai sau trường thành làm việc có ích cho xã hội.
vote cho mình 5 sao nhé!