Những ngón chân của bố khum khum, lúc nào cũng như bám vào đất để khỏi trơn ngã. Người ta nói “đấy là bàn chân vất vả”. Gan bàn chân bao giờ cũng xám

Những ngón chân của bố khum khum, lúc nào cũng như bám vào đất để khỏi trơn ngã. Người ta nói “đấy là bàn chân vất vả”. Gan bàn chân bao giờ cũng xám xịt và lỗ rỗ, bao giờ cũng khuyết một miếng, không đầy đặn như gan bàn chân người khác. Mu bàn chân mốc trắng, bong da từng bãi, lại có nốt lấm tấm. Đêm nào bố cũng ngâm nước nóng hoà muối, gãi lấy gãi để rồi xỏ vào đôi guốc mộc. Khi ngủ bố rên, rên vì đau mình, nhưng cũng rên vì nhức chân. Rượu tê thấp không tài nào xoa bóp khỏi. Bố đi chân đất. Bố đi ngang dọc đông tây đâu đâu con không hiểu. Con chỉ thấy ngày nào bố cũng ngâm chân xuống nước, xuống bùn để câu quăng. Bố tất bật đi từ khi sương còn đẫm ngọn cây ngọn cỏ. Khi bố về cũng là lúc cây cỏ đẫm sương đêm. Cái thúng câu bao lần chà đi xát lại bằng sắn thuyền. Cái ống câu nhẵn mòn, cái cần câu bóng dấu tay cầm… Con chỉ biết cái hòm đồ nghề cắt tóc sực mùi dầu máy tra tông-đơ, cái ghế xép bao lần thay vải, nó theo bố đi xa lắm. Bố ơi! Bố chữa làm sao được lành lặn đôi chân ấy: đôi bàn chân dầm sương dãi nắng đã thành bệnh. (Duy Khán, “Tuổi thơ im lặng” )
Câuu 1 : Viết đoạn văn ngắn ( 7-10 câu ) trình bày cảm nhận về hình ảnh đôi bàn chân của bố trong đoạn trích ở phần đọc – hiểu

0 bình luận về “Những ngón chân của bố khum khum, lúc nào cũng như bám vào đất để khỏi trơn ngã. Người ta nói “đấy là bàn chân vất vả”. Gan bàn chân bao giờ cũng xám”

  1. Đôi bàn chân của bố đang dần yếu đi, đang dần xấu xí đi vì sự hao mòn của thời gian. Đôi bàn chân đã trải qua bao nhiêu khó khắn, sự hi sinh của bố từ đó mà đã cho ta cảm nhận đươc sự cảm động sâu sắc. Người bố luôn phải lao động vất vả và cố gắng hết sức để nuôi nấng con cái mình, một người đàn ông mạnh mẽ trụ cột chính của gia đình. Bố luôn chịu đựng rất nhiều gian nan, đau đớn để ổn định được kinh tế gia đình lo đủ cho vợ cho con. Một người bình thường làm nên nhiều điều phi thường. Chấp nhận đánh đổi thanh xuân, tuổi tác, thân xác là một điều mà ít ai dám bỏ ra.

    [BÀI TỰ LÀM. KHÔNG CHÉP MẠNG. XIN ĐỪNG BÁO CÁO LUNG TUNG]

    CHÚC BẠN HỌC TỐT

    XIN CTLHN

    @yum

    Bình luận
  2. C1:

    Hình ảnh mà tác giả tập trung hướng đến trong đoạn văn trên chính là hình ảnh bàn chân của người bố. Bàn chân đó không phải là bàn chân đẹp nhất, sạch sẽ nhất trong mắt mọi người nhưng nó lại thật đáng trân trọng, đáng quý biết nhường nào đối với tác giả. Chính bàn chân ấy cũng đã dãi dầm sương nắng cùng bố để nuôi dưỡng, chăm sóc con lên người. “Bàn chân vất vả” ấy đã khuyết vài chỗ, không còn trắng, còn lỗ rỗ và xám xịt, bị bong tróc và thậm chí là khiến bố đau nhức cả đêm. Quý bao nhiêu đôi bàn chân ấy! Thương lắm bàn chân ấy! Một người bố vì con mình mà cam chịu những vết đau hằn in trên chân theo năm tháng thật là đáng quý. Biết đâu trong những ngày nắng, ngày mưa vẫn còn loáng thoáng bóng chân bói đang miệt mài làm việc để lo cho cuộc sống của cả gia đình. 

    Bình luận

Viết một bình luận