Ôi thiên nhiên, cảm ơn người nhân hậu Những so le, người kéo lại cho bằng Ít nhất cũng là khi nằm xuống Trong mảnh gỗ rừng, dưới một vành trăng… Những bia mộ thẳng hàng im lặng quá Ai hay đâu mang hồn của bao người Với bời bời nỗi niềm tâm sự Đến bây giờ có lẽ cũng chưa nguôi… Trời rộng vô cùng, đất cũng rộng vô cùng Bởi khoảng trống mỗi con người bỏ lại Cái khoảng trống nhỏ nhoi bằng chính vóc họ thôi Mà cả dãy Hoàng Liên không sao che lấp… Tôi đi giữa nổi chìm bao số phận Lòng lắng nghe muôn tiếng nói xa gần Tôi không tin con người là ảo ảnh Và cuộc đời là một thoáng giữa sân ga. (Trần Đăng Khoa) Câu 1. Xác định thể thơ của văn bản. Câu 2.Tìm những từ láy có trong đoạn thơ. Câu 3.Anh/chị có đồng tình với quan điểm của tác giả cho rằng: Tôi không tin con người là ảo ảnh? Câu 4.Anh/chị hiểu như thế nào về quan niệm cuộc đời mà tác giả đề cập đến trong đoạn thơ?
Câu 1 Tự do
Câu 2 nhỏ nhoi, bời bời,
Câu 3 Em có đồng tình với quan điểm của tác giả. Vì ảo ảnh là một thứ gì đó sẽ tan biến. Còn con người, dù chúng ta mất đi về thân xác nhưng ta vẫn sống trong lòng những người yêu thương ta cùng với những giá trị cao đẹp ta đã tạo dựng cho đời.
Câu 4 Quan niệm cuộc đời mà tác giả đề cập đến trong đoạn thơ là hãy yêu thương nhau nhiều hơn trong cuộc đời này. Con người rồi sẽ về một cõi vĩnh hằng xa xôi và phải chia xa. Phút giây hiện tại mỏng manh nên hãy yêu thương nhau khi còn có thể. Tình cảm, yêu thương mới là thứ mãi sống với thời gian và con người cần trân trọng.