P/s: KHÔNG MẠNG!!! – mod xoá dùm em mấy bạn paste từ mạng về nha :vv
viết bài văn kể lại kỉ niệm tuổi học trò
0 bình luận về “P/s: KHÔNG MẠNG!!! – mod xoá dùm em mấy bạn paste từ mạng về nha :vv
viết bài văn kể lại kỉ niệm tuổi học trò”
Tuổi học trò là một quãng đời có thể nói là tươi đẹp nhất của mỗi con người. Nó gìn giữ biết bao những kỉ niệm trong sáng, đáng nhớ. Và có lẽ, đời tôi sẽ không bao giờ quên kỉ niệm tuổi học trò hôm ấy. Ngày mà tình bạn giữa tôi và Quỳnh được nở rộ.
Trước khi gặp Quỳnh, mỗi ngày đến lớp của tôi luôn ê chề và buồn chán. Tôi ghét phải nhìn thấy những bạn học cười nói vui vẻ, ghét phải nghe thấy tiếng giảng bài của cô giáo, ghét cả những bồn cây trong trường… Tất cả mọi thứ trong mắt tôi chỉ toàn một màu u ám. Tôi thích sự yên tĩnh khuya khoắt trong đêm khuya. Ghét những tia nắng mặt trời chói lóa vào những buổi sớm. Đối vơi tôi, việc thức dậy vào mỗi buổi sáng là việc khó chịu nhất.
Vẫn như ngày nào, sáng thứ Hai tôi bước đến trường với quần áo, xộc xệch, tóc tai rối bù, hai tay đút vào túi quần cùng dáng vẻ ngạo mạn. Các bạn trong lớp, truonwgf chẳng ai dám chơi với tôi và cũng không muốn động đến một đứa”bẩn thỉu” như tôi. Chẳng sao cả, tôi cũng quen rồi và cũng không ưa chuyện có bạn. Bởi, lúc đó, tôi đã nghĩ rằng :”Bạn bè là thứ rác rưởi, khi có ta có tiền, có quyền thì chúng bu vào, còn khi ta trắng tay thì chúng chạy mất”. Tôi không muốn chịu cảnh phản bội nên chẳng bao giờ kết bạn với ai.
Tiếng trống vào lớp khiến tôi khó chịu : TÙNG….TÙNG…TÙNG. Thày giáo chủ nhiệm bước vào lớp tôi và thật kì lạ. Hôm nay thầy chẳng mắng mỏ tôi chút nào, về cả lực học của tôi, thầy im lìm nở nụ cười tươi sáng với học sinh. Rồi thầy dẫn một bạn học nữ vào lớp. Thầy giới thiệu đây là bạn mới tới trường chúng ta, chuyển từ trường khá và may mắn trở thành thành viên của lớp mình, tên Quỳnh. Nhìn bạn mới, tôi ném cho cô ta một ánh mắt khinh bỉ, chỉ có những thiên tài tỏ ra ngoan ngoãn trước mắt giáo viên mới có thể khiến cho thầy chủ nhiệm lớp tôi tươi như hoa đến vậy. Trước ánh mắt coi thường và biểu cảm khó ở cua tôi, Quỳnh đáp lại tôi bằng một nụ cười ấm áp. Thoáng chốc, tôi có một chút thiện cảm nhưng thiện cảm ấy chỉ trong một hoặc vài giây.
Và thật không may, bạn mới này tuy học giỏi nhưng cái gì quá cũng không tốt, lũ học sinh trong lớp tôi cũng ghen ghét, đố kị với Quỳnh. Bởi, cô ta học giỏi lại xinh đẹp, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm, chiếm hết spotlight của người khác. Và tất nhiên, đứa học giỏi nhất đương thời của lớp là người có ác ý nhất với Quỳnh – Linh. Cô ta trước mặt thầy giáo thì tỏ ra vô cùng thảo mai, ngoan hiền nhưng sau mỗi giờ học cô lại hội ngộ cùng lũ bạn đi bắt nạt những đứa trong trường. Quỳnh chính là mục tiêu tiếp theo của cô ta.
Trên đường từ trường về nhà, tôi mới chợt nhận ra rằng nàh mình cũng cùng đường với Quỳnh. Bạn mới này có vẻ rất dai, luôn tìm tới bắt chuyện với tôi, nói liên tục nói không ngừng nghỉ. Việc làm này khiến tôi ức chế vô cùng, tôi lạnh lùng hất tay Quỳnh đi rồi phũ phàng rảo bước về nhà. Về đến nhà, vứt cặp lên giá mà tôi thấy trong lòng như có tảng đá chắn ngang, khó chịu hết sức; không hiểu vì sao hôm nay tôi lại vậy nữa. Chẳng nhẽ, vì chuyện đã hất tay giữa đường với Quỳnh khiến tôi áy náy vậy sao ? Không phải đấy chứ. Nhưng không biết có cái mãnh lực gì buộc tôi phải rời khỏi nhà, đi tìm Quỳnh. Thật điên rồ, lúc đó tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng đến nơi tôi mới nhìn thấy cảnh tượng này.
Quỳnh bị bọn Linh đánh cho tơi tả, chúng hết đạp vào bụng lại giằng xé quần áo của Quỳnh. Dù đã nhìn thấy bạo lực nhiều lần những tôi lại thấy xót xa trước cảnh này. Sức kiềm chế của tôi có hạn. Một mình bước đến lũ bạo lực kia , và cũng dùng vũ lực đánh trả lại nó. Trước đây, có lẽ chúng chưa từng thấy tôi đánh nhau nên có vẻ coi thường nhưng tôi là đứa học võ có bài bản từ nhỏ nên dễ dàng có thể quật ngã chúng. Thấy Quỳnh nằm thương tâm dưới đất. Tôi bèn dẫn Quỳnh về nhà nhưng Quỳnh bảo không dám về vì sợ cha mẹ mắng nên tôi tạm dẫn Quỳnh về nhà trước đã.
Vào trong nhà, Quỳnh có lẽ sốc lắm vì ngôi nhà chẳng khác gì ổ chuột của tôi. Bố mẹ đi công tác xa nên tôi sống một mình cũng chẳng quan tâm gì đến việc ngăn nắp. Cho Quỳnh ngồi tạm trên chiếc giường cũ nát, tôi lấy trong hộp cứu thương ra rồi băng bó cẩn thận cho Quỳnh. Quỳnh hết lời cảm ơn tôi và bảo tôi rất tốt bụng và thân thiện. Có lẽ, từ trước tới nay hai từ thân thiện chưa từng đi đôi với tôi nên đột nhiên được nhận xét như vậy tôi thấy hơi lâng lâng… Hai đứa trò chuyện hồi lâu rồi đưa Quỳnh về nhà. Bịa chuyện linh tinh gì đó ra lừa bố mẹ Quỳnh cho họ khỏi lo.
Kể từ đó, chúng tôi có thiện cảm với nhau và trở thành tri kỉ. Tôi thực chất không phải đứa học ngu mà lười nhưng do Quỳnh cứ thôi thúc tôi học nên bắt buộc tôi miễn cưỡng cầm bút. Lực học của tôi tăng dần theo năm tháng cùng với sự gắn bó bền chặt của tôi Và Quỳnh đã khiến tôi có thêm động lực sống, nhìn đời bằng con mắt khác, đẹp đẽ hơn.
Ngày hôm đó, không phải cái ngày đầu tiên tôi gặp Quỳnh mà là ngày tình bạn của chúng tôi nở rộ mới là ngày đáng quý nhất đời tôi. Quỳnh đến với tôi như thiên thần, một món quà mà Thượng đế ban tặng cho tôi. Đi đến hết cuộc đời, có lẽ hay nói đúng hơn là chắc chắn tình bạn đẹp của chúng tôi trong tuổi học trò đầy dữ dội này sẽ mãi là kỉ niệm không bao giờ phai trong tôi.
Cô giáo Hương là một người đã nâng đỡ tốt bụng, dìu dắt tui những bước đi học đầu tiên của tuổi học trò. Mỗi khi nhớ về cô là kỉ niệm thân thương của tuổi học trò lại về trong tôi. Cô Hương có dáng người thon, khuôn mặt rạng rỡ, mái tóc dài đen nhánh. Cô chăm chút, yêu thương học trò như con của mình. Một lần, đúng lúc sắp tan học thì bỗng dưng trời nổi cơn dông. Bầu trời tối sầm lại, sấm chớp ùng oàng, gió gầm rít, cây cối vặn mình nghiêng ngả. Và cơn mưa trút ào ào xuống. Cả lớp tôi ai cũng rất sợ trước cảnh tượng mưa gió ấy. Cô Hương vội đóng cửa lớp, cài then, và động viên cho chúng tôi. Bố mẹ các bạn lần lượt đến đón. Nhưng tôi chờ mãi mà không thấy bố mẹ đến. Trời thì đã nhá nhem tối, các bạn đã về hết, trong lớp học chỉ còn mình tôi và cô giáo. Cô gọi điện cho bố mẹ tôi mấy lần mà không liên lạc được. Tôi sợ quá, òa khóc nức nở. Cô lại gần dỗ dành, an ủi tôi khiến tôi thấy ấm lòng. Thế rồi cô quyết định đưa tôi về nhà. Tôi chưa bao giờ thấy cảnh ngập lụt kinh hoàng đến vậy. Con đường quen thuộc mọi ngày, nay biến thành một con sông đầy nước. Cô định chở tôi bằng xe máy nhưng nước ngập cao quá. Cô đành để xe lại trong trường rồi choàng áo mưa và cõng tôi trên lưng. Nước ngập quá đầu gối, cô lần từng bước. Tôi ôm chặt cổ cô và khóc thút thít. Toàn thân cô ướt sung, môi tím ngắt. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ tấm lưng cô. Vừa lần mò từng bước, cô vừa thì thầm an ủi tôi. Cuối cùng, cô trò tôi cũng lội qua quãng đường lụt và về đến nhà .
Tuổi học trò là một quãng đời có thể nói là tươi đẹp nhất của mỗi con người. Nó gìn giữ biết bao những kỉ niệm trong sáng, đáng nhớ. Và có lẽ, đời tôi sẽ không bao giờ quên kỉ niệm tuổi học trò hôm ấy. Ngày mà tình bạn giữa tôi và Quỳnh được nở rộ.
Trước khi gặp Quỳnh, mỗi ngày đến lớp của tôi luôn ê chề và buồn chán. Tôi ghét phải nhìn thấy những bạn học cười nói vui vẻ, ghét phải nghe thấy tiếng giảng bài của cô giáo, ghét cả những bồn cây trong trường… Tất cả mọi thứ trong mắt tôi chỉ toàn một màu u ám. Tôi thích sự yên tĩnh khuya khoắt trong đêm khuya. Ghét những tia nắng mặt trời chói lóa vào những buổi sớm. Đối vơi tôi, việc thức dậy vào mỗi buổi sáng là việc khó chịu nhất.
Vẫn như ngày nào, sáng thứ Hai tôi bước đến trường với quần áo, xộc xệch, tóc tai rối bù, hai tay đút vào túi quần cùng dáng vẻ ngạo mạn. Các bạn trong lớp, truonwgf chẳng ai dám chơi với tôi và cũng không muốn động đến một đứa”bẩn thỉu” như tôi. Chẳng sao cả, tôi cũng quen rồi và cũng không ưa chuyện có bạn. Bởi, lúc đó, tôi đã nghĩ rằng :”Bạn bè là thứ rác rưởi, khi có ta có tiền, có quyền thì chúng bu vào, còn khi ta trắng tay thì chúng chạy mất”. Tôi không muốn chịu cảnh phản bội nên chẳng bao giờ kết bạn với ai.
Tiếng trống vào lớp khiến tôi khó chịu : TÙNG….TÙNG…TÙNG. Thày giáo chủ nhiệm bước vào lớp tôi và thật kì lạ. Hôm nay thầy chẳng mắng mỏ tôi chút nào, về cả lực học của tôi, thầy im lìm nở nụ cười tươi sáng với học sinh. Rồi thầy dẫn một bạn học nữ vào lớp. Thầy giới thiệu đây là bạn mới tới trường chúng ta, chuyển từ trường khá và may mắn trở thành thành viên của lớp mình, tên Quỳnh. Nhìn bạn mới, tôi ném cho cô ta một ánh mắt khinh bỉ, chỉ có những thiên tài tỏ ra ngoan ngoãn trước mắt giáo viên mới có thể khiến cho thầy chủ nhiệm lớp tôi tươi như hoa đến vậy. Trước ánh mắt coi thường và biểu cảm khó ở cua tôi, Quỳnh đáp lại tôi bằng một nụ cười ấm áp. Thoáng chốc, tôi có một chút thiện cảm nhưng thiện cảm ấy chỉ trong một hoặc vài giây.
Và thật không may, bạn mới này tuy học giỏi nhưng cái gì quá cũng không tốt, lũ học sinh trong lớp tôi cũng ghen ghét, đố kị với Quỳnh. Bởi, cô ta học giỏi lại xinh đẹp, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm, chiếm hết spotlight của người khác. Và tất nhiên, đứa học giỏi nhất đương thời của lớp là người có ác ý nhất với Quỳnh – Linh. Cô ta trước mặt thầy giáo thì tỏ ra vô cùng thảo mai, ngoan hiền nhưng sau mỗi giờ học cô lại hội ngộ cùng lũ bạn đi bắt nạt những đứa trong trường. Quỳnh chính là mục tiêu tiếp theo của cô ta.
Trên đường từ trường về nhà, tôi mới chợt nhận ra rằng nàh mình cũng cùng đường với Quỳnh. Bạn mới này có vẻ rất dai, luôn tìm tới bắt chuyện với tôi, nói liên tục nói không ngừng nghỉ. Việc làm này khiến tôi ức chế vô cùng, tôi lạnh lùng hất tay Quỳnh đi rồi phũ phàng rảo bước về nhà. Về đến nhà, vứt cặp lên giá mà tôi thấy trong lòng như có tảng đá chắn ngang, khó chịu hết sức; không hiểu vì sao hôm nay tôi lại vậy nữa. Chẳng nhẽ, vì chuyện đã hất tay giữa đường với Quỳnh khiến tôi áy náy vậy sao ? Không phải đấy chứ. Nhưng không biết có cái mãnh lực gì buộc tôi phải rời khỏi nhà, đi tìm Quỳnh. Thật điên rồ, lúc đó tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng đến nơi tôi mới nhìn thấy cảnh tượng này.
Quỳnh bị bọn Linh đánh cho tơi tả, chúng hết đạp vào bụng lại giằng xé quần áo của Quỳnh. Dù đã nhìn thấy bạo lực nhiều lần những tôi lại thấy xót xa trước cảnh này. Sức kiềm chế của tôi có hạn. Một mình bước đến lũ bạo lực kia , và cũng dùng vũ lực đánh trả lại nó. Trước đây, có lẽ chúng chưa từng thấy tôi đánh nhau nên có vẻ coi thường nhưng tôi là đứa học võ có bài bản từ nhỏ nên dễ dàng có thể quật ngã chúng. Thấy Quỳnh nằm thương tâm dưới đất. Tôi bèn dẫn Quỳnh về nhà nhưng Quỳnh bảo không dám về vì sợ cha mẹ mắng nên tôi tạm dẫn Quỳnh về nhà trước đã.
Vào trong nhà, Quỳnh có lẽ sốc lắm vì ngôi nhà chẳng khác gì ổ chuột của tôi. Bố mẹ đi công tác xa nên tôi sống một mình cũng chẳng quan tâm gì đến việc ngăn nắp. Cho Quỳnh ngồi tạm trên chiếc giường cũ nát, tôi lấy trong hộp cứu thương ra rồi băng bó cẩn thận cho Quỳnh. Quỳnh hết lời cảm ơn tôi và bảo tôi rất tốt bụng và thân thiện. Có lẽ, từ trước tới nay hai từ thân thiện chưa từng đi đôi với tôi nên đột nhiên được nhận xét như vậy tôi thấy hơi lâng lâng… Hai đứa trò chuyện hồi lâu rồi đưa Quỳnh về nhà. Bịa chuyện linh tinh gì đó ra lừa bố mẹ Quỳnh cho họ khỏi lo.
Kể từ đó, chúng tôi có thiện cảm với nhau và trở thành tri kỉ. Tôi thực chất không phải đứa học ngu mà lười nhưng do Quỳnh cứ thôi thúc tôi học nên bắt buộc tôi miễn cưỡng cầm bút. Lực học của tôi tăng dần theo năm tháng cùng với sự gắn bó bền chặt của tôi Và Quỳnh đã khiến tôi có thêm động lực sống, nhìn đời bằng con mắt khác, đẹp đẽ hơn.
Ngày hôm đó, không phải cái ngày đầu tiên tôi gặp Quỳnh mà là ngày tình bạn của chúng tôi nở rộ mới là ngày đáng quý nhất đời tôi. Quỳnh đến với tôi như thiên thần, một món quà mà Thượng đế ban tặng cho tôi. Đi đến hết cuộc đời, có lẽ hay nói đúng hơn là chắc chắn tình bạn đẹp của chúng tôi trong tuổi học trò đầy dữ dội này sẽ mãi là kỉ niệm không bao giờ phai trong tôi.
Cô giáo Hương là một người đã nâng đỡ tốt bụng, dìu dắt tui những bước đi học đầu tiên của tuổi học trò. Mỗi khi nhớ về cô là kỉ niệm thân thương của tuổi học trò lại về trong tôi.
Cô Hương có dáng người thon, khuôn mặt rạng rỡ, mái tóc dài đen nhánh. Cô chăm chút, yêu thương học trò như con của mình. Một lần, đúng lúc sắp tan học thì bỗng dưng trời nổi cơn dông. Bầu trời tối sầm lại, sấm chớp ùng oàng, gió gầm rít, cây cối vặn mình nghiêng ngả. Và cơn mưa trút ào ào xuống. Cả lớp tôi ai cũng rất sợ trước cảnh tượng mưa gió ấy. Cô Hương vội đóng cửa lớp, cài then, và động viên cho chúng tôi. Bố mẹ các bạn lần lượt đến đón. Nhưng tôi chờ mãi mà không thấy bố mẹ đến. Trời thì đã nhá nhem tối, các bạn đã về hết, trong lớp học chỉ còn mình tôi và cô giáo. Cô gọi điện cho bố mẹ tôi mấy lần mà không liên lạc được. Tôi sợ quá, òa khóc nức nở. Cô lại gần dỗ dành, an ủi tôi khiến tôi thấy ấm lòng. Thế rồi cô quyết định đưa tôi về nhà. Tôi chưa bao giờ thấy cảnh ngập lụt kinh hoàng đến vậy. Con đường quen thuộc mọi ngày, nay biến thành một con sông đầy nước. Cô định chở tôi bằng xe máy nhưng nước ngập cao quá. Cô đành để xe lại trong trường rồi choàng áo mưa và cõng tôi trên lưng. Nước ngập quá đầu gối, cô lần từng bước. Tôi ôm chặt cổ cô và khóc thút thít. Toàn thân cô ướt sung, môi tím ngắt. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ tấm lưng cô. Vừa lần mò từng bước, cô vừa thì thầm an ủi tôi. Cuối cùng, cô trò tôi cũng lội qua quãng đường lụt và về đến nhà .
HẾT
Chúc bạn làm tốt nha !!!