Phần I. Đọc đoạn văn sau và trả lời các câu hỏi:
“… Ấy, trong khi quan ù ván bài to như thế, thì khắp mọi nơi miền đó, nước tràn lênh láng, xoáy thành vực sâu, nhà cửa trô băng, lúa má ngập hết; kẻ sống không có chỗ ở, kẻ chết không có nơi chôn, lênh đênh trên mặt nước, chiếc bóng bơ vơ, tình cảnh thảm sầu, kể sao cho xiết!
Câu 1. Nội dung chính của đoạn trích trên là gì?
Câu 2. Trong đoạn trích trên tác giả đã sử dụng biện pháp nghệ thuật nào? Em hãy nêu tác dụng của biện pháp nghệ thuật đó.
Câu 3. Em hiểu như thế nào về ý nghĩa nhan đề của tác phẩm có chứa đoạn trích trên? Hãy trình bày bằng một đoạn văn khoảng 8 câu. Trong đoạn văn có sử dụng một câu đặc biệt. Gạch chân và chú thích rõ.
Phần I
Câu 1: Nội dung chính của đoạn trích trên là sự tương phản giữa cảnh quan phụ mẫu ù ván bài to mà người dân ko chống nổi đc sức trời mà vỡ đê hiện lên hình ảnh người dân bị lũ cuốn trôi
Câu 2:Biện pháp nghệ thật mà tác giả đã sử dụng ở đây là Ẩn dụ
=> Làm tăng sức gợi hình gợi cảm cho sự diễn đạt
Câu 3:Nhan đề “Sống chết mặc bay” là xuất phát từ câu tục ngữ dân gian “Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”.Trời ơi! Nhan đề đã nói lên thái độ vô tránh nghiệm của những kẻ cầm quyền, chỉ biết ích kỉ hưởng lợi cho riêng mk.Và cx nói về việc phê phán, tố cáo những bọn có chức quyền, mang danh “quan phụ mẫu”, “cha mẹ” của dân nhưng lại vô trách nhiệm, vô lương tâm, mất hết nhân tính, thờ ơ trước sự sống còn của con dân. Hắn chỉ lo vc ăn chơi vs mọi vật xung quanh thật giá trị vừa đắt tiền và quý hiếm. Và cx độc ác và vô tâm được thể hiện như khi dân gặp họa ko cứu nạn ko thương tiếp nhân dân mà còn tàn độc với họ nữa.Vậy ta thấy giai cấp thống trị thời xưa pk lên án và xóa bỏ các giai cấp đó.Cũng qua nhan đề tác phẩm này, Phạm Duy Tốn lên tiếng phê phán thói vô trách nhiệm, ích kỉ, lòng lang dạ sói của tầng lớp quan lại phong kiến lúc bấy giờ và bày tỏ sự xót thương, đồng cảm trước cuộc sống đầy cực khổ của người dân.
NOT COPY mk xin ctlhn ạ!!
Câu 1:
Nội dung chính của đoạn trích trên là: miêu tả lại cảnh con đê sau khi bị cơn lũ tàn phá và tình cảnh thảm sầu của nhân dân.
Câu 2:
Tác phẩm “Sống chết mặc bay” của Phạm Duy Tốn từ lâu được coi như “bông hoa đầu mùa” của dòng truyện ngắn Việt Nam, và có biện pháp tu từ liệt kê trong đoạn trích trên chính là một trong những yếu tố tạo nên sức hút của tác phẩm. Trong đoạn văn trên, tác giả đã sử dụng phép liệt kê trong câu : “nước tràn lênh láng, xoáy thành vực sâu….chiếc bóng bơ vơ”. Nhờ việc sử dụng phép liệt kê vô cùng tinh tế và khéo léo, tác giả đã giúp người đọc thấy rõ được khung cảnh khi đê vỡ: người dân lâm vào cảnh “nghìn sầu muôn thảm”, sóng gió nổi dậy, tất cả chìm trong biển nước. Từ đó, tác giả cũng đã vạch trần bản chất xấu xa, “lòng lang dạ thú” của tên quan phụ mẫu, qua đó lên án sự thờ ơ, vô trách nhiệm đến mất nhân tính trước cảnh lầm than cơ cực của người dân đang phải gánh chịu. Phải là người yêu và hiểu dân như thế nào thì nhà văn Phạm Duy Tốn mới có thể viết nên được câu chuyện hay và ý nghĩa đến vậy.
Câu 3:
“Sống chết mặc bay” từ lâu được coi như một tác phẩm kinh điển trong nền văn học Việt Nam, từng câu, từng từ của tác phẩm đều mang một ý nghĩa, giá trị, và cả nhan đề của tác phẩm cũng có một ý nghĩa vô cùng sâu sắc. Nhan đề “Sống chết mặc bay” là vế đầu của câu tục ngữ “Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi”- ý phê phán những người ích kỉ, vô trách nhiệm, chỉ biết quan tâm đến lợi ích của bản thân chứ không quan tâm đến số phận hay thậm chí là cuộc sống của những người khác (trong câu tục ngữ ý chỉ những tên thầy lang, thầy bói giả trong xã hội cũ, nên tác giả chỉ lấy vế đầu của câu tục ngữ để phù hợp với tác phẩm). Đặt vào trong tác phẩm, ta có thể thấy nhan đề “Sống chết mặc bay” đã khái quát lại toàn bộ nội dung của câu chuyện một cách ẩn ý, lên án, phê phán tên quan phụ mẫu được coi là cha, là mẹ của dân mà khi dân chết, dân trôi thì thản nhiên nói “mặc”. Thử hỏi, tên quan ấy liệu có xứng làm người khi một chút nhân tính còn không có? Đến hổ còn không ăn thịt con, vậy tên quan ấy liệu có xứng làm loài súc sinh? Qua tác phẩm, tác giả Phạm Duy tốn đã họa lại chân dung của tầng lớp thống trị thời ấy một cách chân thực, chân thực đến tàn nhẫn, bọn quan lại thời ấy được tái hiện lại đúng như câu “Sống chết mặc bay”. Ôi! Phải là người yêu và hiểu dân đến nhường nào thì nhà văn Phạm Duy Tốn mới có thể viết được những câu văn hay và giá trị đến như vậy!
-Câu đặc biệt : “Ôi”
Tác dụng: bộc lộ cảm xúc