Trong hai câu giữa, nhà thơ kể về gia cảnh của mình : vợ con đi vắng , chợ ở xa , ao sâu không đánh được cá , vườn rộng không bắt được gà , rau cai quả non , cây cà mới nhú nụ , giàn bầu , giàn mướp cũng chỉ nụ với hoa , … Tất cả đều thiếu vắng , trống trơn không có thứ gì gọi là … ” để đãi bạn ” . Thậm chí miếng trầu để vào chuyện theo tập quán quê hương ” Miếng trầu là đấu câu chuyện ” cũng không có nội . Lời thơ cứ nhỏ nhe , chân chất , thật thà mà hóm hỉnh , vừa như để thanh minh với bạn , vừa để giới thiệu cảnh sống thanh bản của gia đình mình . Nếu chú ý giọng điệu thơ và cách dùng từ ngữ của Nguyễn Khuyến , ta sẽ thấy , đang sau cái nghèo thiệu , hiện hữu như vẫn ẩn chứa , hứa hẹn một cuộc sởng giàu có , phong lưu. Ngắm lại cửa nhà của cụ Tam Nguyên ây , ta thấy , cụ đầu có cô độc , nhà đều có quả heo hút . Cụ vẫn có con cháu , gia đình vẫn có thể đi chợ mua Nhà vẫn có ao sâu nuôi cá , lại có vườn rộng nuôi gà , nhà gieo được cải , trồng được cà , có giàn bầu , giàn mướp,… . Tất cả đang sẵn sàng , thịt cá không thiếu , rau quả đang non tơ mơn mởn. Có điều – bác ơi , đúng dịp bắc đến thì … gia cảnh nhà tôi chẳng có gì gọi là xứng đáng để đãi bác ! Đằng sau những câu thơ kể thực , tả thực kia như thẩm thì những tiếng thanh minh , hóm hình vui đùa của Nguyễn Khuyện . Nói khác đi , nhà thơ đã nói rất khéo léo , rất sang trọng về sự nghèo thiếu của mình . Trong nghèo thiếu , con người không bị quan , than thở , trái lại vẫn bình thân để giãi bày , tìm sự cảm thông , chia sẻ.
CHÚC BẠN HỌC TỐT
Trong hai câu giữa, nhà thơ kể về gia cảnh của mình : vợ con đi vắng , chợ ở xa , ao sâu không đánh được cá , vườn rộng không bắt được gà , rau cai quả non , cây cà mới nhú nụ , giàn bầu , giàn mướp cũng chỉ nụ với hoa , … Tất cả đều thiếu vắng , trống trơn không có thứ gì gọi là … ” để đãi bạn ” . Thậm chí miếng trầu để vào chuyện theo tập quán quê hương ” Miếng trầu là đấu câu chuyện ” cũng không có nội . Lời thơ cứ nhỏ nhe , chân chất , thật thà mà hóm hỉnh , vừa như để thanh minh với bạn , vừa để giới thiệu cảnh sống thanh bản của gia đình mình . Nếu chú ý giọng điệu thơ và cách dùng từ ngữ của Nguyễn Khuyến , ta sẽ thấy , đang sau cái nghèo thiệu , hiện hữu như vẫn ẩn chứa , hứa hẹn một cuộc sởng giàu có , phong lưu. Ngắm lại cửa nhà của cụ Tam Nguyên ây , ta thấy , cụ đầu có cô độc , nhà đều có quả heo hút . Cụ vẫn có con cháu , gia đình vẫn có thể đi chợ mua Nhà vẫn có ao sâu nuôi cá , lại có vườn rộng nuôi gà , nhà gieo được cải , trồng được cà , có giàn bầu , giàn mướp,… . Tất cả đang sẵn sàng , thịt cá không thiếu , rau quả đang non tơ mơn mởn. Có điều – bác ơi , đúng dịp bắc đến thì … gia cảnh nhà tôi chẳng có gì gọi là xứng đáng để đãi bác ! Đằng sau những câu thơ kể thực , tả thực kia như thẩm thì những tiếng thanh minh , hóm hình vui đùa của Nguyễn Khuyện . Nói khác đi , nhà thơ đã nói rất khéo léo , rất sang trọng về sự nghèo thiếu của mình . Trong nghèo thiếu , con người không bị quan , than thở , trái lại vẫn bình thân để giãi bày , tìm sự cảm thông , chia sẻ.