phân tích nhân vật ông hai trong đoạn trích ” cổ ông lão nghẹn ắng lại ……..không biết họ đã rõ cơ sự này chưa
0 bình luận về “phân tích nhân vật ông hai trong đoạn trích ” cổ ông lão nghẹn ắng lại ……..không biết họ đã rõ cơ sự này chưa”
– Nỗi bất hạnh lớn đã đổ sụp xuống đầu ông, ông sững sờ “Cổ ông lão nghẹn ắng lại, da mặt tê rân rân ông lão lặng đi tưởng như đến ko thở đc”. Các TT trong câu văn đã thể hiện chân thật tâm trạng bàng hoàng của ông khi đón nhận tin dữ. Khi trấn tĩnh đc phần nào, ông còn cố chưa tin cái tin ấy. Nhưng rồi những người tản cư đã kể rành rọt quá, lại khẳng định họ “vừa ở dưới ấy lên”, làm ông ko thể ko tin.
– Từ lúc ấy, trong tâm trí ông Hai chỉ có cái tin dữ ấy xâm chiếm, nó thành 1 nỗi ám ảnh, day dứt. Nghe tiếng chửi bọn Việt gian, ông “cúi gằm mặt xuống mà đi“. Về đến nhà, ông “nằm vật ra giường“, rồi tủi thân khi nhìn đàn con, “nc mắt ông lão cứ giàn ra. Chúng nó cx là trẻ con làng Việt gian đấy ư?“. Bao nhiêu câu hỏi dồn về, bủa vây làm tâm trạng ông rối bời trong đau đớn, ông cảm thấy như ông mang nỗi nhục của một tên bán nc, cả các con ông cx sẽ mang nỗi nhục ấy.
– Chi tiết ông Hai kiểm lại từng người làng trong đầu chứng tỏ ông vẫn còn niềm tin nơi làng của mk, còn hy vọng tin đồn đó ko đúng. Thế nhưng, ngay sau đó ông phải cay đăng chấp nhận sự thật: “thằng Chánh Bệu đích thị là người làng”. Kể từ đó, nỗi đau củ ông càng bị đẩy lên cao hơn: “Chao ôi! Cực nhục cưa, cả làng Việt gian!” Lúc này đây, làng ko chỉ là nơi chôn rau cắt rốn nữa, mà là 1 cái j đó lớn lao hơn, là lòng tự trọng, là danh dự.
– Nỗi bất hạnh lớn đã đổ sụp xuống đầu ông, ông sững sờ “Cổ ông lão nghẹn ắng lại, da mặt tê rân rân ông lão lặng đi tưởng như đến ko thở đc”. Các TT trong câu văn đã thể hiện chân thật tâm trạng bàng hoàng của ông khi đón nhận tin dữ. Khi trấn tĩnh đc phần nào, ông còn cố chưa tin cái tin ấy. Nhưng rồi những người tản cư đã kể rành rọt quá, lại khẳng định họ “vừa ở dưới ấy lên”, làm ông ko thể ko tin.
– Từ lúc ấy, trong tâm trí ông Hai chỉ có cái tin dữ ấy xâm chiếm, nó thành 1 nỗi ám ảnh, day dứt. Nghe tiếng chửi bọn Việt gian, ông “cúi gằm mặt xuống mà đi“. Về đến nhà, ông “nằm vật ra giường“, rồi tủi thân khi nhìn đàn con, “nc mắt ông lão cứ giàn ra. Chúng nó cx là trẻ con làng Việt gian đấy ư?“. Bao nhiêu câu hỏi dồn về, bủa vây làm tâm trạng ông rối bời trong đau đớn, ông cảm thấy như ông mang nỗi nhục của một tên bán nc, cả các con ông cx sẽ mang nỗi nhục ấy.
– Chi tiết ông Hai kiểm lại từng người làng trong đầu chứng tỏ ông vẫn còn niềm tin nơi làng của mk, còn hy vọng tin đồn đó ko đúng. Thế nhưng, ngay sau đó ông phải cay đăng chấp nhận sự thật: “thằng Chánh Bệu đích thị là người làng”. Kể từ đó, nỗi đau củ ông càng bị đẩy lên cao hơn: “Chao ôi! Cực nhục cưa, cả làng Việt gian!” Lúc này đây, làng ko chỉ là nơi chôn rau cắt rốn nữa, mà là 1 cái j đó lớn lao hơn, là lòng tự trọng, là danh dự.