phân tích ý nghĩa các câu dưới đây
1.Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Thiên Mụ,canh gà Thọ Xương.
2. Chiều chiều trước bến Văn Lâu
Ai ngồi ai câu ai sầu ai thảm,
Ai thương ai cảm ai nhớ ai trông
Thuyền ai thấp thoáng bên sông
Đưa câu mái đẩy chạnh lòng nước non.
Chiều chiều trước bến Văn Lâu
Ai ngồi ai câu ai sầu ai thảm
Ai thương ai cảm ai nhớ ai trông
Thuyền ai thấp thoáng bên sông
Đưa câu mái đẩy chạnh lòng nước non
Người ta đã tốn không biết bao nhiêu giấy mực để nói về cái hay cái đẹp của câu hò. Cho tôi khỏi phải tiếp tục làm cái việc bình luận dông dài. Vả lại, văn chương cũng như bất cứ cái đẹp nào trong đời, khi đã trở thành “đọng ngọc” rồi thì chỉ cần trải lòng ra mà cảm nhận, tiếp nhận, mà giao hòa, cần chi phải cậy tới lý lẽ phân tích nọ kia.
Trong khuôn khổ bài viết này, tôi chỉ xin đề cập một chi tiết nhỏ thôi – cái chi tiết cứ làm tôi băn khoăn hoài không hiểu vì sao. Đó là chi tiết “đưa câu mái đẩy”. Sao lại mái đẩy? Sao lại mái đẩy mà không là mái nhì? Mái nhì và mái đẩy có khác nhau không, khác ở chỗ nào? Liệu có sự nhầm lẫn nào ở đây không?
Tôi đem điều băn khoăn của mình hỏi khắp nơi, từ những nhà nghiên cứu, nhà thơ trên quê hương, đến những học giả tăm tiếng bên Tây bên Mỹ; từ những sao ca Huế mới vào nghề, đến những mệ ca Huế mà thời xuân sắc, đêm đêm từng làm mềm lòng bao du khách với câu mái nhì lai láng và da diết: “Chiều chiều trước bến Văn Lâu…”. Bất ngờ thú vị nhất là hầu hết đều khẳng định hò mái nhì và hò mái đẩy chỉ là một.
1,
Ý nghĩa :
– Câu 1 : Gió đưa cành trúc la đà
→ Chỉ 1 làn gió nhẹ đung đưa , mềm mại
→ Làm nổi bật vẻ đẹp nên thơ của cành trúc la đà
– Câu 2 : Tiếng chuông Thiên Mụ,canh gà Thọ Xương
→ Chỉ tiếng chuông yên bình , thanh thản
→ Chỉ tiếng gà gáy rộn rã
⇒ Làm nổi bệt vẻ đẹp thân quen , giản dị
2,
Ý nghĩa :
→ Chỉ nỗi tâm tình của 1 chàng trai cô gái ngày ngày ra bến Văn Lâu đợi
→ Ngồi ngắm nhìn những con con đò thấp thoáng , cô gái chạnh lòng buồn bã nhớ về hồi ức xưa