phát biểu cảm nghĩ về một đồ chơi tuổi thơ viết bài văn nha không chép mạng không copy của người khác và phải hay nha

phát biểu cảm nghĩ về một đồ chơi tuổi thơ viết bài văn nha
không chép mạng
không copy của người khác
và phải hay nha

0 bình luận về “phát biểu cảm nghĩ về một đồ chơi tuổi thơ viết bài văn nha không chép mạng không copy của người khác và phải hay nha”

  1. Thời thơ ấu của tôi, tôi cũng được nhiều người tặng nhiều loại đồ chơi thú vị : nhân ngày Quốc tế thiếu nhi 1-6, nhân tết Trung thu, nhân lễ Giáng sinh, nhân kỉ niệm ngày sinh,… Nhưng từ lớp Một đến tận lớp Bốn, tôi không nhận được một món quà nào của những người bạn cùng lứa tuổi cả. Có phải do tôi ít nói, hay giao tiếp kém không ? Thế rồi một ngày mùa đông giá lạnh năm học lớp Bốn, tôi được một người bạn trai tên là Vũ – học cùng lớp – tặng tôi một món đồ chơi mới. Sự kiện này đối  với tuổi ấu thơ tôi đã để lại ấn tượng sâu sắc.

    Món đồ chơi ấy là hai chiếc xe đua điều khiển từ xa. Tôi rất vui sướng khi được Vũ tặng món đồ chơi ấy. Nhưng tôi kém cỏi trong giao tiếp đến nỗi không dám nói lời “cảm ơn” Vũ, mặc dù lòng tôi đang nói thế. Điều làm tôi nhớ, không bao giờ quên là Vũ tặng đồ chơi chẳng phải nhân một ngày đặc biệt nào cả, kể cả ngày sinh nhật của tôi.

    Ngày hôm đó là một ngày mùa đông giá lạnh bình thường như bao ngày bình thường khác. Hôm ấy, tôi và Vũ cùng đi học về. Khi đi qua nhà Vũ, cậu ấy bảo tôi đứng đợi một lúc. Khi ra, cậu ấy đưa cho tôi hai cái xe đua có gắn ăng-ten và có hai máy điều khiển từ xa. Tồi thật bất ngờ và vui sướng, vì tôi biết đây là loại đồ chơi hiện đại nhất lúc đó, rất đắt tiền, học sinh chúng tôi ai chẳng mê, không hiểu sao Vũ lại cho tôi. Như hiểu nỗi băn khoăn của tôi, Vũ trả lời tôi bàng cách mở cửa nhà, gọi tôi vào và nói : “Cậu nhìn thấy chưa, nhà tớ đã có nhiều những thứ như thế này rồi. Cậu mang về mà chơi”. Cách nói, cử chỉ, vẻ mặt Vũ thật chân thành khiến tôi vô cùng cảm động.

    Tôi mang đồ chơi về nhà ngắm nghía mãi và thầm khen nó đẹp chưa từng thấy. Tôi bắt đầu khởi động nó và xếp gọn các chướng ngại vật lấy chỗ cho nó chạy. Những lúc chơi hai xe đua, tôi vẫn thầm cảm ơn Vũ vì món quà tuyệt vời này. Vũ đã cho tôi không chỉ là đồ chơi, mà đã cho tuổi thơ tôi hai thứ vô giá : đó là niềm vui và tình bạn chân thành – và đó cũng là một tình bạn đầu tiên của tôi thời ấu thơ.

    Bây giờ, tôi đã học lớp Bảy, tôi vẫn gìn giữ món đồ chơi ấy. Nó là kỉ niệm tình bạn giữa Vũ và tôi. Nhiều khi chợt nghĩ tới Vũ, tôi lại lấy đồ chơi ra kiểm tra xem nó có bị hỏng chỗ nào không. Tôi tự hỏi : giờ này Vũ đang ở đâu, có nhớ về Linh không, có nhớ kỉ niệm này không ? Sau nhiều năm tháng, có lúc tôi ngồi ngẫm nghĩ : cuộc đời kể cũng lạ. Tôi tên là Linh (có nghĩa là ngọn lửa), còn Vũ (có nghĩa là mưa, là nước) thế mà chúng tôi lại gắn bó với nhau thật tuyệt vời, bắt đầu từ một món đồ chơi tuổi thơ.

    xin hay nhất

    Bình luận

Viết một bình luận