Viết về tình người ở địa phương em trong mùa mưa bão

By Clara

Viết về tình người ở địa phương em trong mùa mưa bão

0 bình luận về “Viết về tình người ở địa phương em trong mùa mưa bão”

  1. Mùa hè – mùa của những cơn mưa chợt đến rồi lại chợt đi. Nhưng cơn mưa rào lại mang tới cho làng quê em một vẻ đẹp mới. Khung cảnh làng quê trong cơn mưa ấy luôn in đậm trong tâm trí em.

    Cái nắng của ngày hè oi bức làm cho con người cảm thấy khó chịu. Vạn vật dường như khô héo, muốn núp mình dưới bóng râm mát. Cả làng quê đang mong chờ một cơn mưa sẽ tới. Như nghe thấy lời nguyện ước, khi chiều về bầu trời cũng mang theo những áng mây đen. Mặt trời vội vã chạy vào mây, làm cho cả không gian dường như tối sầm xuống. Dông gió nổi lên, cuốn bay hết bụi bặm trên đường. Không khí lúc này cũng dịu mát hơn hẳn. Ngoài đường, mọi người hối hả về nhà kẻo trời mưa. Những chú chim cũng ríu rít đi tìm nơi trú ẩn.

    Chừng nửa tiếng sau, những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống. Mưa dần dần nặng hạt hơn. Những hạt mưa rơi tí tách trên tán lá, lộp độp ngoài hiên, ầm ầm trên mái tôn nhà ai tạo nên một bản nhạc kì lạ nhưng rất vui tai. Những cây xanh vẫy vùng trong nước, vui hớn hở hứng những giọt nước mưa để gột rửa đi lớp áo bụi bặm của mình, những chiếc rễ cắm sâu hút nước sau những ngày nắng nóng khô hạn. Những hạt mưa dường như gột rửa cả làng quê, cuốn đi hết những bụi bặm còn sót lại. Cơn mưa cuốn trôi hết khói bụi trên mặt đường chảy xuống cống, xuống sông làm nước sông đục ngầu như đang khóc.

    Mưa càng lúc càng to. Những hạt mưa trắng xóa trông xa như một lớp màn nối liền cả bầu trời với mặt đất. Sau vườn nhà, những cây ăn quả lắc lư theo làn gió to. Chị bưởi cuối vườn cố hết sức níu những đứa con đầu tròn trọc lóc đang đung đưa đùa nghịch cùng chị gió. Bác chuối giơ những tán lá xanh non mơn mởn ra hứng những giọt nước mưa. Dưới bóng cây, một chú chim sẻ chưa kịp tìm nơi trú ẩn mà ướt hết cả bộ lông mềm mượt. Dường như vạn vật đều mừng rỡ đón cơn mưa này.

    Cơn mưa đã mang tới cho làng quê một diện mạo mới, xua đi cái nóng nực của ngày hè. Em thầm cảm ơn cơn mưa đã tới với làng quê mình.

    CHÚC BẠN HỌC TỐT!

    Trả lời
  2. Mùa mưa đến rồi, mùa mưa kéo theo những cơn lũ lụt và gió bão. Trên tivi, lúc nào cũng thấy cảnh chết chóc đau thương khiến em phải xúc động nghẹn ngào. Quê em còn lạ gì cảnh đó. Dư âm của trận lũ lụt vừa xảy ra vẫn còn đọng lại trên mỗi người dân nơi này.
    Trước đó, quê em rất ít bão lụt, vì vậy nên khi nghe nói bão mọi người vẫn không chuẩn bị nhiều. Chỉ vài ngày sau khi thông báo, khắp bầu trời bị mây đen che khuất và những cơn mưa bắt đầu. Mưa lớn tới rất bất ngờ, hôm qua còn nắng mà hôm nay đã mưa. Bất ngờ, lớn và kết hợp với gió bão đã làm người dân điêu đứng vì không kịp trở tay. Chỉ trong một ngày mà nước đã ngập trắng cả ruộng đồng. Đêm hôm lũ đến, cả nhà em không ai dám ngủ. Điện đóm đã bị mất hết, trong ánh đèn dầu mờ ảo, khuôn mặt của mọi người hiện lên với vẻ đầy lo âu. Bỗng “soạt” gió lớn đã bốc một tấm tôn của mái bếp bay lên trời. Em sợ hãi vô cùng, mẹ thì cứ loay hoay mãi vì sợ nước vào nhà, nhà em không có mái gác, thật đáng tiếc. Trong nhà, chỉ có mỗi bố là bình tĩnh. Bố vạch ra một kế hoạch và cả nhà tíu tít làm theo.
    Chỉ vài giờ sau thì nước đã vào nhà sau của em rồi. Ở xóm này, nhà em cao có hạng, vậy mà vẫn bị nước vào thì những thấp hơn chắc là đã tới đầu gối rồi. Đúng sáu giờ sáng, mưa giảm đi, nhưng mực nước lũ thì vẫn cứ dâng cao. Khắp nhà em chỗ nào cũng toàn nước là nước. Mọi người đều leo lên giường nằm cả, chỉ có mẹ là mang ủng đi xuống bếp nấu ăn cho cả nhà. Vì mưa lũ nên không đi chợ được và vì thế nhà em không có gì ăn, tới bữa chỉ có vài chén cơm và một ít nước mắm mà thôi. Trước giờ, chưa bao giờ em phải chịu kham khổ như thế. Bây giờ, cầm chén cơm lên mới thấy hết vị ngọt của cái ăn và vị đắng của cái đói cồn cào. Đang suy nghĩ miên man bỗng có tiếng gọi cửa, bố em vội ra mở. À, thì ra các chú trưởng thôn, phó thôn đi phát mì cho các gia đình. Nhà em có bốn người, các chú phát cho mười hai gói, nói vài câu với bố rồi sau đó đi phát tiếp. Bố vẫy tạm biệt họ rồi vội chạy vào buồng, báo cho mọi người hay một tin dữ: các đập nước trong tỉnh đang thay phiên nhau xả một lượng nước rất lớn ra ngoài. Nghe tin, cả nhà em hốt hoảng vô cùng. Và việc xả lũ ngay lập tức được chứng minh khi một loạt nước ùa vào giường. Thế là từ giường, mọi người ùa lên đầu tủ ngồi và ngủ trên đó khi về đêm. Thực chất chỉ có mình em và bà ngủ, còn bố mẹ thì không ngủ mà ngồi canh mực nước. Cuộc sống cứ tiếp diễn như thế cho đến năm ngày sau, nước bắt đầu rút dần và hai ngày nữa thì hết hẳn. Cả nhà em vui mừng khôn xiết, tíu tít khiêng vác đồ đạc, lau dọn lại nhà cửa trong niềm vui bất tậnBấy giờ, trận lũ kinh hoàng ấy đã qua đi, nhưng em biết rằng, với sự ô nhiễm môi trường và tình trạng gia tăng biến đổi khí hậu sẽ vẫn hứa hẹn vô số những trận lũ khác. Và em cũng biết, để sống tốt cần phải yêu thiên nhiên và đừng bao giờ phá hoại thiên nhiên, hãy coi thiên nhiên như một quả tim của chính mình vì “nó” quyết định sự sống còn của con người và cả hành tinh này.

    Trả lời

Viết một bình luận