Sau khi tự tử ở riếng loa thành xuống thủy cung trọng thủy đã tìm gặp lại mị châu hãy tưởng tượng và kể lại phần kết truyện
0 bình luận về “Sau khi tự tử ở riếng loa thành xuống thủy cung trọng thủy đã tìm gặp lại mị châu hãy tưởng tượng và kể lại phần kết truyện”
Sau khi chết vì quá nhớ thương vợ Trọng Thủy đã tìm cách xuống thủy cung để gặp Mị Châu. Chàng được được Rùa thần dẫn dắt xuống gặp Mị Châu ở Thủy cung do quá cảm động trước tình yêu và lòng thủy chung của chàng và đôi lứa. Đến cổng, chàng bị lính gác ngăn cản do không phải người ở đây. Chàng đã trình bày việ quá thương nhớ vợ và được rùa thần giúp đỡ xuống đay. Nghe xong câu chuyện của chàng tất cả đều cảm động và mở cổng cho vào. Vào đến trong, chàng cảm thấy kinh ngạc trước cảnh đẹp còn hơn cả hoàng cung, một vẻ đẹp thần tiên lạ kì. Đang mải ngắm nhìn cảnh vật lung linh thì chàng nhìn thấy thấp thoáng một bóng người thướt qua. Vừa nhìn thấy nàng Trọng Thuỷ đã nhận ra đó chính là ợ mình, liền vội chạy đến gần nàng. Nghe lời gọi da diết của Trọng Thuỷ nàng ngỡ ngàng, ngạc nhiên vì sự xuất hiện của chàng. Hai người nhìn nhau lặng một hồi rồi khóc. Cảnh vật như dừng lại.
– Ôi, nàng ơi!–Trọng Thuỷ nói – Gặp được nàng ta xung sướng biết bao.
– Mị Châu đáp: Chàng ơi, thiếp cũng vậy, thiếp cũng nhớchang da khôn xiết, nhưng thật chớ trêu, thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp khó lòng mà có thể chung sống với kẻ thù của dân tộc mình. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp như vậy?
Nghe những lời đó, Trọng Thuỷ bỗng nhói đau. – Ta thật có lỗi với nàng vì đó là mệnh lệnh của cha ta lòng ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầm nhưng tình yêu của ta dành cho nàng là không có gì có thể đong đếm được.
Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghen ngào: – Thiếp tin vào tình yêu của chàng, cũng hiểu rằng chàng phải làm theo mệnh nước nhưng chàng ơi, cảnh nước mất nhà tan là không gì có thể thay đổi được, ta đã phạm phải sai lầ thì ta sẽ chịu trừng phạt đến cuối đời này, chàng hãy về đi, đừng tìm thiếp nữa, chúng ta khôgn thể hàn gắn như xưa được rồi, chàng hãy tự chăm sóc bản thân mình nhé.
Thấy vậy Trọng Thủy bèn níu kéo: – Ta thề rằng sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa. Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Mị Châu đã dần biến mất khỏi tầm mắt của Trọng Thủy với một nụ cười tươi. Chàng chỉ biêt ôm đầu khóc và gọi vọng theo bòng nàng.
Sau khi chết vì quá nhớ thương vợ Trọng Thủy đã tìm cách xuống thủy cung để gặp Mị Châu. Chàng được được Rùa thần dẫn dắt xuống gặp Mị Châu ở Thủy cung do quá cảm động trước tình yêu và lòng thủy chung của chàng và đôi lứa. Đến cổng, chàng bị lính gác ngăn cản do không phải người ở đây. Chàng đã trình bày việ quá thương nhớ vợ và được rùa thần giúp đỡ xuống đay. Nghe xong câu chuyện của chàng tất cả đều cảm động và mở cổng cho vào. Vào đến trong, chàng cảm thấy kinh ngạc trước cảnh đẹp còn hơn cả hoàng cung, một vẻ đẹp thần tiên lạ kì. Đang mải ngắm nhìn cảnh vật lung linh thì chàng nhìn thấy thấp thoáng một bóng người thướt qua. Vừa nhìn thấy nàng Trọng Thuỷ đã nhận ra đó chính là ợ mình, liền vội chạy đến gần nàng. Nghe lời gọi da diết của Trọng Thuỷ nàng ngỡ ngàng, ngạc nhiên vì sự xuất hiện của chàng. Hai người nhìn nhau lặng một hồi rồi khóc. Cảnh vật như dừng lại.
– Ôi, nàng ơi! –Trọng Thuỷ nói – Gặp được nàng ta xung sướng biết bao.
– Mị Châu đáp: Chàng ơi, thiếp cũng vậy, thiếp cũng nhớchang da khôn xiết, nhưng thật chớ trêu, thiếp nay đã mang danh tội đồ của đất nước, thiếp khó lòng mà có thể chung sống với kẻ thù của dân tộc mình. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp như vậy?
Nghe những lời đó, Trọng Thuỷ bỗng nhói đau. – Ta thật có lỗi với nàng vì đó là mệnh lệnh của cha ta lòng ta vô cùng bối rối, trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã có một quyết định sai lầm nhưng tình yêu của ta dành cho nàng là không có gì có thể đong đếm được.
Mị Châu mắt ướt lệ, giọng nghen ngào: – Thiếp tin vào tình yêu của chàng, cũng hiểu rằng chàng phải làm theo mệnh nước nhưng chàng ơi, cảnh nước mất nhà tan là không gì có thể thay đổi được, ta đã phạm phải sai lầ thì ta sẽ chịu trừng phạt đến cuối đời này, chàng hãy về đi, đừng tìm thiếp nữa, chúng ta khôgn thể hàn gắn như xưa được rồi, chàng hãy tự chăm sóc bản thân mình nhé.
Thấy vậy Trọng Thủy bèn níu kéo: – Ta thề rằng sẽ không bao giờ lừa dối nàng nữa. Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Mị Châu đã dần biến mất khỏi tầm mắt của Trọng Thủy với một nụ cười tươi. Chàng chỉ biêt ôm đầu khóc và gọi vọng theo bòng nàng.