lãnh địa – Sản xuất chủ yếu là nông nghiệp. – Sản xuất ra sản phẩm chỉ để tiêu dùng trong lãnh địa, không trao đổi, buôn bán ra bên ngoài nên gọi là nền kinh tế “tự cấp, tự túc”. – Kinh tế lãnh địa kìm hãm sự phát triển của xã hội phong kiến – Xã hội: Lãnh chúa,nông nô thành thị – Sản xuất chủ yếu là thủ công nghiệp. – Sản xuất ra sản phẩm thủ công để trao đổi, mua bán nên gọi là nền kinh tế hàng hóa. – Kinh tế thành thị tạo điều kiện cho xã hội phong kiến phát triển. – Xã hội : Thợ thủ công, thương nhân
* lãnh địa
– Sản xuất chủ yếu là nông nghiệp.
– Sản xuất ra sản phẩm chỉ để tiêu dùng trong lãnh địa, không trao đổi, buôn bán ra bên ngoài nên gọi là nền kinh tế “tự cấp, tự túc”.
– Kinh tế lãnh địa kìm hãm sự phát triển của xã hội phong kiến
– Xã hội: Lãnh chúa,nông nô
*thành thị
– Sản xuất chủ yếu là thủ công nghiệp.
– Sản xuất ra sản phẩm thủ công để trao đổi, mua bán nên gọi là nền kinh tế hàng hóa.
– Kinh tế thành thị tạo điều kiện cho xã hội phong kiến phát triển.
– Xã hội : Thợ thủ công, thương nhân
lãnh địa – Sản xuất chủ yếu là nông nghiệp. – Sản xuất ra sản phẩm chỉ để tiêu dùng trong lãnh địa, không trao đổi, buôn bán ra bên ngoài nên gọi là nền kinh tế “tự cấp, tự túc”. – Kinh tế lãnh địa kìm hãm sự phát triển của xã hội phong kiến – Xã hội: Lãnh chúa,nông nô thành thị – Sản xuất chủ yếu là thủ công nghiệp. – Sản xuất ra sản phẩm thủ công để trao đổi, mua bán nên gọi là nền kinh tế hàng hóa. – Kinh tế thành thị tạo điều kiện cho xã hội phong kiến phát triển. – Xã hội : Thợ thủ công, thương nhân