Tả bài văn ngắn về người thân trong gia đình của em lớp 5
0 bình luận về “Tả bài văn ngắn về người thân trong gia đình của em lớp 5”
Bài làm:
Trong gia đình em, ai cũng yêu quý em nhưng người yêu thương em nhất là mẹ của em.
Mẹ em năm nay ba mươi ba tuổi. Mẹ có dáng người thanh mảnh, dong dỏng cao. Làn da mẹ trắng như trứng gà bóc nên ăn mặc gì cũng thật đẹp. Mái tóc mẹ dài, đen bóng và mềm mượt luôn được cặp gọn sau gáy để lộ khuôn mặt trái xoan thanh tú dịu hiền. Đôi mắt bồ câu đen láy ẩn hiện dưới hàng lông mi dài cong vuốt. Cặp mắt ấy luôn tạo ra cái nhìn thân thiện, quý mến với mọi người. Mỗi khi mẹ cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp và trông mẹ lúc ấy tươi tắn như một bông hoa hồng. Mẹ em ăn mặc rất giản dị, lúc ra ngoài chỉ là sơ mi trắng với quần đen, hay mọt chiếc đầm xanh ngọc bích đầy dịu dàng thế nhưng lúc nào mẹ cũng trông rất lịch sự.
Mẹ luôn đối sử tốt với mọi người xung quanh. Trong xóm ngoài làng không ai là không yêu quý mẹ của em. Mẹ em không phải là một người mẹ hoàn hảo nhưng đối với em mẹ là tuyệt vời nhất. Mỗi ngày, mẹ em đều dậy từ sáng sớm rồi lại đi làm đến tối khuya mà không biết mệt. Mẹ luôn quan tâm và chăm sóc cho bố con em. Mẹ chính là người dạy mẹ mọi thứ, từ cách ăn mặc, cách đi đứng, cách cư sử và nói chuyện soa cho phải đạo. Dù công việc bận rộn nhưng buổi tối mẹ vẫn dành thời gian để dạy em học, mỗi khi ngồi trên chiếc bàn học trong em luôn vang lên tiếng nói ấm áp vang vọng của mẹ dạy em bao điều.
Em rất yêu quý mẹ của em. Em tự hứa với bản thân mình và mẹ rằng sẽ luôn chăm ngoan, học giỏi để mẹ vui lòng.
Đối với tất cả mọi người gia đình luôn là quan trọng nhất, là nơi để ta trở về sum vầy và quây quần bên những người thân yêu. Em yêu gia đình của em và yêu quý nhất là bà nội của em.
Bà của em năm nay đã 70 tuổi, tuy tuổi của bà đã được mừng thọ và vào hội người cao tuổi nhưng nội vẫn chưa muốn vào bởi sức khoẻ của bà vẫn chỉ như ngoài 60. Mái tóc bà tuy đã bạc trắng nhưng vẫn rất bóng mượt chắc khoẻ, khi bà chải tóc chẳng rụng chiếc nào, mái tóc ấy vẫn dày dặn như hồi bà còn trẻ. Đôi mắt và nụ cười của bà là thứ em yêu nhất, nội có đôi mắt rất hiền, đến giờ vẫn sáng rõ tự mình đọc báo, xem điện thoại, xỏ kim đối với nội là chuyện nhỏ. Mỗi khi bà nội cười những nếp nhăn xung quanh miệng và trên đuôi mắt lại nhăn xếp lại rất phúc hậu. Nội em có một mảnh vườn nhỏ trồng rau và hàng ngày nội cặm cụi ngoài đó làm cỏ, bắt sâu, tưới nước, nội làm chẳng biết mệt và luôn coi lao động là niềm vui.
Em mong sao từng ngày cứ trôi qua bình yên như thế để bà nội của em mãi mãi khoẻ mạnh, vui vẻ và yêu đời như thế, sống hạnh phúc với gia đình của em.
Bài làm:
Trong gia đình em, ai cũng yêu quý em nhưng người yêu thương em nhất là mẹ của em.
Mẹ em năm nay ba mươi ba tuổi. Mẹ có dáng người thanh mảnh, dong dỏng cao. Làn da mẹ trắng như trứng gà bóc nên ăn mặc gì cũng thật đẹp. Mái tóc mẹ dài, đen bóng và mềm mượt luôn được cặp gọn sau gáy để lộ khuôn mặt trái xoan thanh tú dịu hiền. Đôi mắt bồ câu đen láy ẩn hiện dưới hàng lông mi dài cong vuốt. Cặp mắt ấy luôn tạo ra cái nhìn thân thiện, quý mến với mọi người. Mỗi khi mẹ cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp và trông mẹ lúc ấy tươi tắn như một bông hoa hồng. Mẹ em ăn mặc rất giản dị, lúc ra ngoài chỉ là sơ mi trắng với quần đen, hay mọt chiếc đầm xanh ngọc bích đầy dịu dàng thế nhưng lúc nào mẹ cũng trông rất lịch sự.
Mẹ luôn đối sử tốt với mọi người xung quanh. Trong xóm ngoài làng không ai là không yêu quý mẹ của em. Mẹ em không phải là một người mẹ hoàn hảo nhưng đối với em mẹ là tuyệt vời nhất. Mỗi ngày, mẹ em đều dậy từ sáng sớm rồi lại đi làm đến tối khuya mà không biết mệt. Mẹ luôn quan tâm và chăm sóc cho bố con em. Mẹ chính là người dạy mẹ mọi thứ, từ cách ăn mặc, cách đi đứng, cách cư sử và nói chuyện soa cho phải đạo. Dù công việc bận rộn nhưng buổi tối mẹ vẫn dành thời gian để dạy em học, mỗi khi ngồi trên chiếc bàn học trong em luôn vang lên tiếng nói ấm áp vang vọng của mẹ dạy em bao điều.
Em rất yêu quý mẹ của em. Em tự hứa với bản thân mình và mẹ rằng sẽ luôn chăm ngoan, học giỏi để mẹ vui lòng.
@nguynyen
Mik xin ctlhn cho nhóm nhé!
Đối với tất cả mọi người gia đình luôn là quan trọng nhất, là nơi để ta trở về sum vầy và quây quần bên những người thân yêu. Em yêu gia đình của em và yêu quý nhất là bà nội của em.
Bà của em năm nay đã 70 tuổi, tuy tuổi của bà đã được mừng thọ và vào hội người cao tuổi nhưng nội vẫn chưa muốn vào bởi sức khoẻ của bà vẫn chỉ như ngoài 60. Mái tóc bà tuy đã bạc trắng nhưng vẫn rất bóng mượt chắc khoẻ, khi bà chải tóc chẳng rụng chiếc nào, mái tóc ấy vẫn dày dặn như hồi bà còn trẻ. Đôi mắt và nụ cười của bà là thứ em yêu nhất, nội có đôi mắt rất hiền, đến giờ vẫn sáng rõ tự mình đọc báo, xem điện thoại, xỏ kim đối với nội là chuyện nhỏ. Mỗi khi bà nội cười những nếp nhăn xung quanh miệng và trên đuôi mắt lại nhăn xếp lại rất phúc hậu. Nội em có một mảnh vườn nhỏ trồng rau và hàng ngày nội cặm cụi ngoài đó làm cỏ, bắt sâu, tưới nước, nội làm chẳng biết mệt và luôn coi lao động là niềm vui.
Em mong sao từng ngày cứ trôi qua bình yên như thế để bà nội của em mãi mãi khoẻ mạnh, vui vẻ và yêu đời như thế, sống hạnh phúc với gia đình của em.
chữ kí:
Linh
Nguyễn thùy Linh