Tả con đường đến trường của em. (Khoảng 3,5km)
Yêu cầu:
– không chép mạng
– đủ 3 phần (mở bài, thân bài, kết bài)
– con đường phải ở vùng đồng bằng
– ngắn thôi, không cần quá dài
– không chứa từ ngữ thô tục, phản cảm
Tả con đường đến trường của em. (Khoảng 3,5km)
Yêu cầu:
– không chép mạng
– đủ 3 phần (mở bài, thân bài, kết bài)
– con đường phải ở vùng đồng bằng
– ngắn thôi, không cần quá dài
– không chứa từ ngữ thô tục, phản cảm
” Quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ mà thôi”
Quê hương tôi đã cho tôi biết bao kỉ niệm thời thơ ấu ngây thơ hồn nhiên. Quê hương tôi gắn liền với con sông tấp nập người qua lại , bờ đê chảy dài dọc theo từng đồng lúa. Nhưng có lẽ, đẹp nhất, gần gũi nhất vẫn là hình ảnh con đường đến trường đầy ắp tiếng cười.
Vài năm trước kia, con đường làng vẫn phủ trên mình bộ cánh nâu đất giản dị, ngoằn nghèo như những hình vẽ nguệch ngoạc của cô, cậu bé nào đó. Khi nàng tiên mùa Hạ về, những cơn mưa rào cứ thế đổ xuống, con đường cũng vì vậy mà trở nên trơn trượt hơn. Còn khi nàng Đông đến, con đường lại khoác lên mình chiếc áo rắn đanh, nứt nẻ. Thi thoảng, ngài gió lại ào tới, cuốn theo biết bao nhiêu là bui mù mịt.
Nhưng vào lúc này đây, con đường đã thay da đổi thịt. Nó đã khoác trên mình bộ áo phẳng phiu sạch sẽ hơn trước. Trông nó giống như một dải lụa mềm mại uốn lượn quanh xóm làng. Khuôn mặt nó được đắp thêm một chiếc mặt nạ bằng bê tông rắn rỏi. Hai bên đường các lão cổ thụ lao xao trò chuyện như đang chúc mừng con đường.
Đi trên con đường quen thuộc này, tôi hít một hơi thật dài. Lòng tôi nghĩ Có lẽ tôi không thể nào rời xa ngôi làng yêu quý của mình.
“Quê em là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay…”
Với em cũng vậy, con đường như mở cho em con đường tuổi thơ
Con đường thẳng băng, không có nét uốn lượn mềm mại, quanh co. Nó nhỏ và hẹp, cũng dễ hiểu vì nó cũng đến tuổi già. Hai bên đường mọc lên những ngôi nhà. Những hàng cây ven đường như làm cho đường phố thêm mơ mộng hơn. Những chùm hoa giấy thi nhau khoe sắc. Con phố tôi yêu đang nằm yên ả ở đó với chỗ lồi, chỗ lõm. Nhưng tôi thấy nó không làm cho con đường xấu đi mà tô thêm vẻ đẹp cho sự mộc mạc, đơn sơ. Hai bên đường, san sát biết bao của hàng đủ mọi thể loại khác nhau. Những cô bán hàng nở nụ cười tươi đón khách. Vỉa hè đã xuất hiện những vứt sẹo nhưng nó luôn in sâu trong trái tim tôi. Quên sao được những ngày mà học lớp một, tôi còn rụt rè, bỡ ngỡ đi những bước đầu tiên trên con đường này. Những chú chim cất tiếng hát líu lo như một bản hòa tấu đặc sắc.
Đây là con đường đã đưa tôi đến với ước mơ và niềm vui mỗi ngày. Tôi luôn luôn khắc sâu hình ảnh con đường trong tim.
Chúc bn học tốt!!!!!!