Tả mẹ đang chăm sóc em
Đầy đủ mở bài và kết bài và thân bài
0 bình luận về “Tả mẹ đang chăm sóc em
Đầy đủ mở bài và kết bài và thân bài”
Mẹ, người yêu thương em vô điều kiện, người đã sinh thành và nuôi nấng em. Mỗi phút giây buồn bã hay vui vẻ, đều có mẹ ở bên chia sẻ và động viên, đối với em, mẹ là người mà em yêu nhất.
Có một lần em bị ốm, sốt rất cao, mẹ mất ăn mất ngủ mấy ngày liền, em không bao giờ quên được hình ảnh mẹ lúc đó.Mẹ em là một người phụ nữ hiền lành và nhân hậu, dáng người nhỏ và khuôn mặt rám nắng, đôi bàn tay thô gầy đã chịu đựng bao vất vả để lo cho gia đình. Vậy mà em, đã không giúp được gì còn khiến mẹ phải lo lắng thêm. Những ngày trời chuyển mùa từ hạ sang thu, thời tiết thất thường, mẹ đã dặn mang áo mưa nhưng em không nghe lời, hôm ấy trời mưa rất lớn. Về nhà với quần áo ướt sũng và gương mặt tái nhợt, mẹ hỏi han em, vô cùng lo lắng. Sau đó mẹ lấy một chiếc khăn lau khô tóc, bảo em thay đồ và vào giường nằm nghỉ. Nửa đêm, em bỗng dưng sốt cao và đổ rất nhiều mồ hôi, mẹ choàng thức giấc khi chưa ngủ được bao lâu, mẹ lấy một chiếc khăn ấm đặt lên trán và đo nhiệt độ cho em, nét mặt hơi co lại vì nhiệt độ khá cao. Mẹ hỏi em cảm thấy thế nào, rồi sau đó xuống dưới bếp nấu một bát cháo nhỏ để em ăn rồi uống thuốc hạ sốt. Cơn sốt dịu dần, em thiu thiu chìm vào giấc ngủ, cảm nhận được hơi ấm của mẹ ở bên, mẹ vén những chiếc tóc mai ướt đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng vỗ về để em dễ ngủ, ánh mắt hiền từ, đôi bàn tay ấm áp và nét mặt chưa lúc nào ngừng lo lắng. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, em thấy mẹ nằm ngủ quên bên giường, nét mặt nhợt nhạt và đôi mắt với quầng thâm đậm vì thiếu ngủ, nhìn mẹ, em thương mẹ vô cùng, hối hận vì đã không nghe lời để mẹ phải lo lắng, hai hàng nước mắt chảy dài. Đúng lúc ấy, mẹ tỉnh dậy, mẹ nhìn em, hỏi han xem đã đỡ chưa, mẹ ôm em vào lòng, nghe thấy lời xin lỗi nho nhỏ, mẹ khẽ mỉm cười và vỗ về, động viên em.
Mẹ là người hy sinh vì em rất nhiều, bao nhiêu năm nay, đã phải chịu bao vất vả sớm tối để lo cho em và gia đình, em rất thương mẹ. Em sẽ nghe lời và cố gắng giúp đỡ mẹ để mẹ không phải lo lắng nhiều nữa.
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào. Lời mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào. Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng mẹ yêu”. Những câu hát trong bài hát “Lòng mẹ” cứ vang vọng trong tâm trí em gợi nhắc về tấm lòng tha thiết bao la của mỗi người mẹ. Trong trận ốm vừa rồi, em càng cảm nhận rõ hơn tình yêu thương mà mẹ dành cho em, đồng thời cũng nhận ra nét khắc khổ đã in hằn lên dáng hình mẹ.
Ba em đi công tác xa nên mọi việc trong gia đình đổ hết lên đôi vai gầy guộc của mẹ. Em lại ốm yếu ngay từ lúc mới sinh ra, trái gió trở trời cũng dễ trở bệnh. Vậy nên mẹ không chỉ làm lụng vất vả mà còn phải dành nhiều thời gian chăm sóc cho em. Hôm đó dự báo thời tiết nói trời mưa to. Một phần do chủ quan, một phần do không muốn mẹ lúc nào cũng phải lo lắng cho mình nên em đã để quên áo mưa ở nhà. Kết quả là em phải đội mưa về nhà. Nhìn thấy em ướt như chuột lột, mẹ không những không mắng và còn sốt sắng lo lắng.
Đêm hôm đó, em bắt đầu bị sốt, nhiệt độ tăng cao, đầu óc choáng váng. Em mê man bất tỉnh, mồ hôi toát ra mỗi lúc một nhiều. Mẹ vô cùng lo lắng, mẹ ngồi bên em, vuốt nhẹ mái tóc cô con gái nhỏ, nước mắt mẹ cứ ứa ra: “Cho mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt, mẹ chẳng làm được gì cho con cả. Ngay cả sức khoẻ của đứa con gái mà mẹ cũng không bảo vệ được”. Em nắm chặt lấy tay mẹ, bất giác cảm thấy cay cay sống mũi “Là con sai mới phải. Là do con không nghe lời mẹ. Cho con xin lỗi”. Những lúc được mẹ chăm sóc như vậy, em có dịp quan sát mẹ kĩ hơn. Và em cảm thấy thương mẹ vô cùng. Mái tóc dài đã xơ đi ít nhiều vì dãi dầu mưa nắng. Nước da không còn trắng trẻo như thời con gái qua những bức ảnh mẹ chụp hồi đôi mươi. Làn da sạm đi, gương mặt hốc hác, xanh xao. Đôi mắt đã đầy những nếp nhăn xung quanh. Em yêu nhất là đôi mắt mẹ. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, em thấy được tình yêu thương bao la vô bờ bến mà mẹ dành cho em.
Chốc chốc, mẹ lại sờ vào trán em. Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Đôi tay ấy không mịn màng như những người mẹ làm việc ở văn phòng. Đôi bàn tay lam lũ của mẹ chai sạn đi ít nhiều. Nhưng chính đôi bàn tay ấy đã nuôi nấng, chăm sóc, dạy dỗ em nên người. Mẹ đỡ em ngồi dậy, kê đầu em vào cánh tay, chăm cho em từng viên thuốc. Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vang lên an ủi: “Ráng lên con. Thuốc đắng dã tật. Có uống thì mới mau khoẻ được”. Thỉnh thoảng mẹ lại chạy xuống bếp xem nồi cháo. Bóng mẹ gầy guộc chạy đổ nghiêng trên tường, thoắt trông thấy, thoắt biến mất. Mẹ bón cho em từng thìa cháo. Có lẽ hương vị bát cháo trứng mẹ nấu em sẽ không bao giờ quên. Tay mẹ luồn chiếc khăn lau mồ hôi dọc sống lưng cho em “Bây giờ con ngủ đi. Mai là khoẻ”. Mẹ dặn dò.
Mẹ, người yêu thương em vô điều kiện, người đã sinh thành và nuôi nấng em. Mỗi phút giây buồn bã hay vui vẻ, đều có mẹ ở bên chia sẻ và động viên, đối với em, mẹ là người mà em yêu nhất.
Có một lần em bị ốm, sốt rất cao, mẹ mất ăn mất ngủ mấy ngày liền, em không bao giờ quên được hình ảnh mẹ lúc đó.Mẹ em là một người phụ nữ hiền lành và nhân hậu, dáng người nhỏ và khuôn mặt rám nắng, đôi bàn tay thô gầy đã chịu đựng bao vất vả để lo cho gia đình. Vậy mà em, đã không giúp được gì còn khiến mẹ phải lo lắng thêm. Những ngày trời chuyển mùa từ hạ sang thu, thời tiết thất thường, mẹ đã dặn mang áo mưa nhưng em không nghe lời, hôm ấy trời mưa rất lớn. Về nhà với quần áo ướt sũng và gương mặt tái nhợt, mẹ hỏi han em, vô cùng lo lắng. Sau đó mẹ lấy một chiếc khăn lau khô tóc, bảo em thay đồ và vào giường nằm nghỉ. Nửa đêm, em bỗng dưng sốt cao và đổ rất nhiều mồ hôi, mẹ choàng thức giấc khi chưa ngủ được bao lâu, mẹ lấy một chiếc khăn ấm đặt lên trán và đo nhiệt độ cho em, nét mặt hơi co lại vì nhiệt độ khá cao. Mẹ hỏi em cảm thấy thế nào, rồi sau đó xuống dưới bếp nấu một bát cháo nhỏ để em ăn rồi uống thuốc hạ sốt. Cơn sốt dịu dần, em thiu thiu chìm vào giấc ngủ, cảm nhận được hơi ấm của mẹ ở bên, mẹ vén những chiếc tóc mai ướt đẫm mồ hôi, nhẹ nhàng vỗ về để em dễ ngủ, ánh mắt hiền từ, đôi bàn tay ấm áp và nét mặt chưa lúc nào ngừng lo lắng. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, em thấy mẹ nằm ngủ quên bên giường, nét mặt nhợt nhạt và đôi mắt với quầng thâm đậm vì thiếu ngủ, nhìn mẹ, em thương mẹ vô cùng, hối hận vì đã không nghe lời để mẹ phải lo lắng, hai hàng nước mắt chảy dài. Đúng lúc ấy, mẹ tỉnh dậy, mẹ nhìn em, hỏi han xem đã đỡ chưa, mẹ ôm em vào lòng, nghe thấy lời xin lỗi nho nhỏ, mẹ khẽ mỉm cười và vỗ về, động viên em.
Mẹ là người hy sinh vì em rất nhiều, bao nhiêu năm nay, đã phải chịu bao vất vả sớm tối để lo cho em và gia đình, em rất thương mẹ. Em sẽ nghe lời và cố gắng giúp đỡ mẹ để mẹ không phải lo lắng nhiều nữa.
CHÚC BẠN HỌC TỐT
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào. Lời mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào. Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng mẹ yêu”. Những câu hát trong bài hát “Lòng mẹ” cứ vang vọng trong tâm trí em gợi nhắc về tấm lòng tha thiết bao la của mỗi người mẹ. Trong trận ốm vừa rồi, em càng cảm nhận rõ hơn tình yêu thương mà mẹ dành cho em, đồng thời cũng nhận ra nét khắc khổ đã in hằn lên dáng hình mẹ.
Ba em đi công tác xa nên mọi việc trong gia đình đổ hết lên đôi vai gầy guộc của mẹ. Em lại ốm yếu ngay từ lúc mới sinh ra, trái gió trở trời cũng dễ trở bệnh. Vậy nên mẹ không chỉ làm lụng vất vả mà còn phải dành nhiều thời gian chăm sóc cho em. Hôm đó dự báo thời tiết nói trời mưa to. Một phần do chủ quan, một phần do không muốn mẹ lúc nào cũng phải lo lắng cho mình nên em đã để quên áo mưa ở nhà. Kết quả là em phải đội mưa về nhà. Nhìn thấy em ướt như chuột lột, mẹ không những không mắng và còn sốt sắng lo lắng.
Đêm hôm đó, em bắt đầu bị sốt, nhiệt độ tăng cao, đầu óc choáng váng. Em mê man bất tỉnh, mồ hôi toát ra mỗi lúc một nhiều. Mẹ vô cùng lo lắng, mẹ ngồi bên em, vuốt nhẹ mái tóc cô con gái nhỏ, nước mắt mẹ cứ ứa ra: “Cho mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt, mẹ chẳng làm được gì cho con cả. Ngay cả sức khoẻ của đứa con gái mà mẹ cũng không bảo vệ được”. Em nắm chặt lấy tay mẹ, bất giác cảm thấy cay cay sống mũi “Là con sai mới phải. Là do con không nghe lời mẹ. Cho con xin lỗi”. Những lúc được mẹ chăm sóc như vậy, em có dịp quan sát mẹ kĩ hơn. Và em cảm thấy thương mẹ vô cùng. Mái tóc dài đã xơ đi ít nhiều vì dãi dầu mưa nắng. Nước da không còn trắng trẻo như thời con gái qua những bức ảnh mẹ chụp hồi đôi mươi. Làn da sạm đi, gương mặt hốc hác, xanh xao. Đôi mắt đã đầy những nếp nhăn xung quanh. Em yêu nhất là đôi mắt mẹ. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, em thấy được tình yêu thương bao la vô bờ bến mà mẹ dành cho em.
Chốc chốc, mẹ lại sờ vào trán em. Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Đôi tay ấy không mịn màng như những người mẹ làm việc ở văn phòng. Đôi bàn tay lam lũ của mẹ chai sạn đi ít nhiều. Nhưng chính đôi bàn tay ấy đã nuôi nấng, chăm sóc, dạy dỗ em nên người. Mẹ đỡ em ngồi dậy, kê đầu em vào cánh tay, chăm cho em từng viên thuốc. Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vang lên an ủi: “Ráng lên con. Thuốc đắng dã tật. Có uống thì mới mau khoẻ được”. Thỉnh thoảng mẹ lại chạy xuống bếp xem nồi cháo. Bóng mẹ gầy guộc chạy đổ nghiêng trên tường, thoắt trông thấy, thoắt biến mất. Mẹ bón cho em từng thìa cháo. Có lẽ hương vị bát cháo trứng mẹ nấu em sẽ không bao giờ quên. Tay mẹ luồn chiếc khăn lau mồ hôi dọc sống lưng cho em “Bây giờ con ngủ đi. Mai là khoẻ”. Mẹ dặn dò.