Tả mẹ đang chăm sóc em ốm đau
Ko chép mạng
Xin cảm ơn nhiều ạ
0 bình luận về “Tả mẹ đang chăm sóc em ốm đau
Ko chép mạng
Xin cảm ơn nhiều ạ”
“Đi khắp thế gian không ai sánh bằng mẹ
gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha ”
Trong lần ốm vừa rồi, em càng cảm nhận rõ hơn tình yêu thương mà mẹ dành cho em, đồng thời cũng nhận ra nét khắc khổ đã in hằn lên dáng hình mẹ.
Ba em đi công tác xa nên mọi việc trong gia đình đổ hết lên đôi vai gầy guộc của mẹ. Em lại ốm yếu ngay từ lúc mới sinh ra, trái gió trở trời cũng dễ trở bệnh. Vậy nên mẹ không chỉ làm lụng vất vả mà còn phải dành nhiều thời gian chăm sóc cho em. Hôm đó dự báo thời tiết nói trời mưa to. Một phần do chủ quan, một phần do không muốn mẹ lúc nào cũng phải lo lắng cho mình nên em đã để quên áo mưa ở nhà. Kết quả là em phải đội mưa về nhà. Nhìn thấy em ướt như chuột lột, mẹ không những không mắng và còn sốt sắng lo lắng.
Đêm hôm đó, em bắt đầu bị sốt, nhiệt độ tăng cao, đầu óc choáng váng. Em mê man bất tỉnh, mồ hôi toát ra mỗi lúc một nhiều. Mẹ vô cùng lo lắng, mẹ ngồi bên em, vuốt nhẹ mái tóc cô con gái nhỏ, nước mắt mẹ cứ ứa ra: “Cho mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt, mẹ chẳng làm được gì cho con cả. Ngay cả sức khoẻ của đứa con gái mà mẹ cũng không bảo vệ được”. Em nắm chặt lấy tay mẹ, bất giác cảm thấy cay cay sống mũi “Là con sai mới phải. Là do con không nghe lời mẹ. Cho con xin lỗi”. Những lúc được mẹ chăm sóc như vậy, em có dịp quan sát mẹ kĩ hơn. Và em cảm thấy thương mẹ vô cùng. Mái tóc dài đã xơ đi ít nhiều vì dãi dầu mưa nắng. Nước da không còn trắng trẻo như thời con gái qua những bức ảnh mẹ chụp hồi đôi mươi. Làn da sạm đi, gương mặt hốc hác, xanh xao. Đôi mắt đã đầy những nếp nhăn xung quanh. Em yêu nhất là đôi mắt mẹ. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, em thấy được tình yêu thương bao la vô bờ bến mà mẹ dành cho em.
Chốc chốc, mẹ lại sờ vào trán em. Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Đôi tay ấy không mịn màng như những người mẹ làm việc ở văn phòng. Đôi bàn tay lam lũ của mẹ chai sạn đi ít nhiều. Nhưng chính đôi bàn tay ấy đã nuôi nấng, chăm sóc, dạy dỗ em nên người. Mẹ đỡ em ngồi dậy, kê đầu em vào cánh tay, chăm cho em từng viên thuốc. Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vang lên an ủi: “Ráng lên con. Thuốc đắng dã tật. Có uống thì mới mau khoẻ được”. Thỉnh thoảng mẹ lại chạy xuống bếp xem nồi cháo. Bóng mẹ gầy guộc chạy đổ nghiêng trên tường, thoắt trông thấy, thoắt biến mất. Mẹ bón cho em từng thìa cháo. Có lẽ hương vị bát cháo trứng mẹ nấu em sẽ không bao giờ quên. Tay mẹ luồn chiếc khăn lau mồ hôi dọc sống lưng cho em “Bây giờ con ngủ đi. Mai là khoẻ”. Mẹ dặn dò.
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng lọt qua khe cửa đánh thức em dậy. Vài chú chim dậy sớm hót ríu rít trên cành cây. Em quay sang thì thấy mẹ đang lấy cánh tay làm gối, ngủ thiếp đi. Em cựa mình ngồi dậy, thấy đã khá hơn rất nhiều. Nghe thấy tiếng động, mẹ choàng tỉnh dậy “Sao con không ngủ thêm chút nữa. Để mẹ lấy cháo cho con nhé”. Em đáp: “Mẹ cứ nằm nghỉ đi. Con đã khoẻ nhiều rồi, để con tự đi lấy. Mẹ không cần phải lo nữa đâu ạ”. Em biết lâu nay mình là đứa con vô tâm, ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình. Mẹ đã bắt đầu già đi nhiều và một đêm thức trắng cũng làm gương mặt mẹ thêm khắc khổ.
Mẹ kính yêu luôn dành tình yêu thương cho em vô điều kiện. Em sẽ cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt để không bị bệnh, làm cho mẹ phải lo lắng, buồn phiền.
“Đi khắp thế gian không ai sánh bằng mẹ
gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha ”
Trong lần ốm vừa rồi, em càng cảm nhận rõ hơn tình yêu thương mà mẹ dành cho em, đồng thời cũng nhận ra nét khắc khổ đã in hằn lên dáng hình mẹ.
Ba em đi công tác xa nên mọi việc trong gia đình đổ hết lên đôi vai gầy guộc của mẹ. Em lại ốm yếu ngay từ lúc mới sinh ra, trái gió trở trời cũng dễ trở bệnh. Vậy nên mẹ không chỉ làm lụng vất vả mà còn phải dành nhiều thời gian chăm sóc cho em. Hôm đó dự báo thời tiết nói trời mưa to. Một phần do chủ quan, một phần do không muốn mẹ lúc nào cũng phải lo lắng cho mình nên em đã để quên áo mưa ở nhà. Kết quả là em phải đội mưa về nhà. Nhìn thấy em ướt như chuột lột, mẹ không những không mắng và còn sốt sắng lo lắng.
Đêm hôm đó, em bắt đầu bị sốt, nhiệt độ tăng cao, đầu óc choáng váng. Em mê man bất tỉnh, mồ hôi toát ra mỗi lúc một nhiều. Mẹ vô cùng lo lắng, mẹ ngồi bên em, vuốt nhẹ mái tóc cô con gái nhỏ, nước mắt mẹ cứ ứa ra: “Cho mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt, mẹ chẳng làm được gì cho con cả. Ngay cả sức khoẻ của đứa con gái mà mẹ cũng không bảo vệ được”. Em nắm chặt lấy tay mẹ, bất giác cảm thấy cay cay sống mũi “Là con sai mới phải. Là do con không nghe lời mẹ. Cho con xin lỗi”. Những lúc được mẹ chăm sóc như vậy, em có dịp quan sát mẹ kĩ hơn. Và em cảm thấy thương mẹ vô cùng. Mái tóc dài đã xơ đi ít nhiều vì dãi dầu mưa nắng. Nước da không còn trắng trẻo như thời con gái qua những bức ảnh mẹ chụp hồi đôi mươi. Làn da sạm đi, gương mặt hốc hác, xanh xao. Đôi mắt đã đầy những nếp nhăn xung quanh. Em yêu nhất là đôi mắt mẹ. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, em thấy được tình yêu thương bao la vô bờ bến mà mẹ dành cho em.
Chốc chốc, mẹ lại sờ vào trán em. Đôi tay nhẹ nhàng và ấm áp. Đôi tay ấy không mịn màng như những người mẹ làm việc ở văn phòng. Đôi bàn tay lam lũ của mẹ chai sạn đi ít nhiều. Nhưng chính đôi bàn tay ấy đã nuôi nấng, chăm sóc, dạy dỗ em nên người. Mẹ đỡ em ngồi dậy, kê đầu em vào cánh tay, chăm cho em từng viên thuốc. Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vang lên an ủi: “Ráng lên con. Thuốc đắng dã tật. Có uống thì mới mau khoẻ được”. Thỉnh thoảng mẹ lại chạy xuống bếp xem nồi cháo. Bóng mẹ gầy guộc chạy đổ nghiêng trên tường, thoắt trông thấy, thoắt biến mất. Mẹ bón cho em từng thìa cháo. Có lẽ hương vị bát cháo trứng mẹ nấu em sẽ không bao giờ quên. Tay mẹ luồn chiếc khăn lau mồ hôi dọc sống lưng cho em “Bây giờ con ngủ đi. Mai là khoẻ”. Mẹ dặn dò.
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng lọt qua khe cửa đánh thức em dậy. Vài chú chim dậy sớm hót ríu rít trên cành cây. Em quay sang thì thấy mẹ đang lấy cánh tay làm gối, ngủ thiếp đi. Em cựa mình ngồi dậy, thấy đã khá hơn rất nhiều. Nghe thấy tiếng động, mẹ choàng tỉnh dậy “Sao con không ngủ thêm chút nữa. Để mẹ lấy cháo cho con nhé”. Em đáp: “Mẹ cứ nằm nghỉ đi. Con đã khoẻ nhiều rồi, để con tự đi lấy. Mẹ không cần phải lo nữa đâu ạ”. Em biết lâu nay mình là đứa con vô tâm, ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình. Mẹ đã bắt đầu già đi nhiều và một đêm thức trắng cũng làm gương mặt mẹ thêm khắc khổ.
Mẹ kính yêu luôn dành tình yêu thương cho em vô điều kiện. Em sẽ cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt để không bị bệnh, làm cho mẹ phải lo lắng, buồn phiền.
chúc bn hook tốt!!!
. Mở bài: giơi thiệu mẹ em lúc chăm sóc em khi bị ốm và mẹ là ng đã chăm sóc e lúc bị ốm
mình viết mỏi tay quá nhớ vote cho mik 5 sao nha
2. Thân bài: tả mẹ chăm sóc em khi bị ốm
* Tả dáng vẻ mẹ lúc em bị ốm
* Tả hành động của mẹ lúc em bị ốm
3. Kết bài: nêu cảm nghĩ của em về mẹ khi chăm sóc em bị ốm
Nhìn thấy mẹ chăm soc em ần cần và chu đáo, em rất thương mẹ. em sẽ cố gắng khỏi bệnh để mẹ em không còn phải mệt nhọc