Tả vẫn em đã lớn rồi (đặc điểm:chiều cao1m 56, nặng 49kg) dài 1 trang trở lên . Cần gấp
0 bình luận về “Tả vẫn em đã lớn rồi (đặc điểm:chiều cao1m 56, nặng 49kg) dài 1 trang trở lên . Cần gấp”
Bây giờ em đã là một học sinh lớp 6, đứng trong hàng ngũ của đội, trở thành một cán bộ lớp được thầy cô và các bạn tin yêu. Em đã không còn là một đứa con nít luôn làm buồn lòng ba mẹ như lúc xưa nữa. Bởi vì em đã lớn, có thể giúp đỡ được ba mẹ và mọi người nhiều việc. Em tự hào vì điều đó.
Là một học sinh lớp 6, em có thể giúp ba mẹ làm việc nhà như quét sân, dọn dẹp nhà cửa, rửa bát, đi chăn trâu. Những lúc mẹ ốm không có anh chị và ba ở nhà, em có thể tự đạp xe ra hiệu thuốc mua thuốc cho mẹ. Điều này khiến mẹ em rất vui mừng và tự hào vì em đã lớn.
Trước đây khi em chưa biết đi xe đạp thì vào nhà ông bà ba phải chở em đi, còn bây giờ em đã có thể tự đạp xe và đi, không làm mất thời gian của ba nữa. Ông bà cũng rất vui khi em đã lớn, có thể tự làm được một số chuyện.
Hồi em còn học tiểu học, ba mẹ luôn phải nhắc nhở em học bài mỗi tối. Vì lúc đó em còn mải xem phim hoạt hình không biết chán, nhưng bây giờ cứ đến 7h là em đã tự động lên bàn học và mở sách ra để học bài. Ba mẹ phấn khởi vì em đã bắt đầu lo lắng cho việc học sau này.
Ở lớp, em không còn quậy phá, cãi lời thầy cô giáo nữa. Em đã là một lớp trưởng, em có trách nhiệm phải quản lý lớp và đưa lớp ngày càng đi lên trong việc học tập. Em đã phân chia công việc cụ thể của từng bạn, khích lệ các bạn cùng tham gia đi học đúng giờ, làm bài tập trước khi đến lớp. Nhiều thầy cô giáo đã khen em là học sinh gương mẫu. Em thấy hãnh diện vì điều đó.
Sau mỗi giờ lên lớp về nhà, em lại đạp xe vào nhà bà ngoại đi rao bánh cho bà. Bà ngoại em làm bánh giò rất thơm và ngon, em có trách nhiệm mang bánh đến từng nhà để giao cho họ và mang tiền về cho bà. Mỗi ngày như vậy bà đều cho em năm nghìn đồng để bỏ vào heo đất. Em không mua quà bánh, mà em để dành tiền sau này mua một chiếc xe đạp thật đẹp.
Em đã thấy mình lớn khôn hơn rất nhiều, mọi người đều thấy như vậy và rất vui vì điều đó. Em hi vọng mình có thể lớn khôn thật nhanh để trở thành một người tốt.
Chúng ta đều biết rằng quá trình lớn lên và phát triển của con người là điều vô cùng kì diệu và thú vị. Chính chúng ta cũng đã thấy mình lớn lên theo một cách nào đó, không chỉ lớn về thể xác mà còn cả trong suy nghĩ của mình nữa. Chính tôi đã và đang cảm thấy mình khôn lớn.
Tôi tên Ngân, năm nay tôi đã mười bốn tuổi rồi. Vào năm sau tôi sẽ phải gỡ bỏ chiếc khăn quàng đỏ để bước vào đội ngũ Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh. Nghĩ đến điều đó thôi đã khiến tôi rất phấn khích. Khi nếm trải cảm giác mình lớn lên từng ngày từng ngày thật lạ lùng. Khi vào lớp một, tôi là một đứa trẻ con và lại lùn nhất lớp nữa chứ. Bố, mẹ mua sữa và phô mai để tôi ăn có đầy đủ canxi nhằm cải thiện chiều cao khiêm tốn của tôi nhưng không được bao nhiêu cả. Suy nghĩ lúc ấy của tôi cùng rất trẻ con, nghĩ gì nói đó không nghĩ ngợi nhiều về cảm xúc. Lúc ấy tôi rất ngây thơ cứ cười cười, nói nói suốt ngày. Tôi còn nhớ bố, mẹ tôi nói tuổi đó thì trí não phát triển nên cứ đụng đâu tôi lại thắc mắc mà về sau này tôi thấy mình hỏi hơi nhiều và có phần vớ vẩn. Thêm vào đó là tính nhút nhát, rụt rè của một đứa con nít quậy ngầm như tôi. Thế rồi, từ từ tôi lên lớp hai. Rồi lớp ba nhưng chiều cao cũng chỉ cải thiện đôi chút, suy nghĩ và các câu hỏi cùng cấp bậc khó hiểu hơn. Rồi lên lớp bốn, lớp năm. Tôi biết thế nào là phải trau dồi nhiều điều mới. Tôi bắt đầu biết quan tâm và chia sẻ vui buồn cùng bạn bè và người thân, tôi hiểu được quy luật của tạo hóa. Sau năm năm học ở ngôi trường tiểu học thì tôi lại phải đến với ngôi trường với thứ bậc cao hơn đó là trường Trung học cơ sở. Đối với tôi, đó là một bước ngoặt lớn cho con người tôi. Tôi bắt đầu tăng trưởng về chiều cao và thể lực. Bố mẹ tôi vui mừng nói: “Thế là con gái nhổ giò rồi đây”. Và giờ đây tôi không cần phải nhờ người lấy đồ hộ khi nó ở tít trên cao, không cần phải uống sữa nhiều hay phải nhón chân khi phải viết bảng nữa. Ngoài ra, tôi còn rất khỏe. Tôi đã tự mở nút chai được, và đã tự khiêng cả một chồng sách nghiên cứu địa lí mà tôi yêu thích. Từ bước ngoặt này mà tôi đã biết làm nhiều thứ. Tôi biết chủ động hơn trong học tập, mạnh dạn hơn, biết sử dụng từ ngữ để đưa ra lập luận của riêng mình. Tôi biết và hiểu được những từ ngữ làm cho bố mẹ an tâm khi bị đau. Rồi sau hai năm, tôi hiện đang học lớp tám, tôi hiểu khái niệm của chữ học tập rõ ràng hơn, chú trọng đến sách vở nhiều hơn. Do thích đọc sách nhưng chỉ muốn ngồi một mình yên tĩnh bật cây đèn bàn chỉ chiếu ánh sáng vào sách mà thôi và cuối cùng tôi phải tự chịu hậu quả cho đôi mắt của mình. Tôi không còn ái ngại về môn học giới tính mà ngày bé tôi cho là không ổn với tâm lí. Tôi hiểu về quy luật của chính con người đề ra, mạnh được yếu thua; biết suy luận và dùng tiền một cách đúng đắn và suy nghĩ đã có phần chín chắn hơn nhiều. Tôi đã biết dành dụm để mua tư liệu học tập và tham khảo. Hiểu được giá trị đồng tiền trong cái xã hội ngày nay. Tôi thấy mình như một người lớn thật sự.
Tôi thấy mình đã khôn lớn thật rồi. Không chỉ về thể xác mà còn về mặt tâm hồn tôi nữa. Đi cùng với điều đó tôi sẽ phấn đấu học tập thật tốt để xứng đáng là con ngoan trò giỏi, là cháu ngoan của Bác Hồ kính yêu.
Bây giờ em đã là một học sinh lớp 6, đứng trong hàng ngũ của đội, trở thành một cán bộ lớp được thầy cô và các bạn tin yêu. Em đã không còn là một đứa con nít luôn làm buồn lòng ba mẹ như lúc xưa nữa. Bởi vì em đã lớn, có thể giúp đỡ được ba mẹ và mọi người nhiều việc. Em tự hào vì điều đó.
Là một học sinh lớp 6, em có thể giúp ba mẹ làm việc nhà như quét sân, dọn dẹp nhà cửa, rửa bát, đi chăn trâu. Những lúc mẹ ốm không có anh chị và ba ở nhà, em có thể tự đạp xe ra hiệu thuốc mua thuốc cho mẹ. Điều này khiến mẹ em rất vui mừng và tự hào vì em đã lớn.
Trước đây khi em chưa biết đi xe đạp thì vào nhà ông bà ba phải chở em đi, còn bây giờ em đã có thể tự đạp xe và đi, không làm mất thời gian của ba nữa. Ông bà cũng rất vui khi em đã lớn, có thể tự làm được một số chuyện.
Hồi em còn học tiểu học, ba mẹ luôn phải nhắc nhở em học bài mỗi tối. Vì lúc đó em còn mải xem phim hoạt hình không biết chán, nhưng bây giờ cứ đến 7h là em đã tự động lên bàn học và mở sách ra để học bài. Ba mẹ phấn khởi vì em đã bắt đầu lo lắng cho việc học sau này.
Ở lớp, em không còn quậy phá, cãi lời thầy cô giáo nữa. Em đã là một lớp trưởng, em có trách nhiệm phải quản lý lớp và đưa lớp ngày càng đi lên trong việc học tập. Em đã phân chia công việc cụ thể của từng bạn, khích lệ các bạn cùng tham gia đi học đúng giờ, làm bài tập trước khi đến lớp. Nhiều thầy cô giáo đã khen em là học sinh gương mẫu. Em thấy hãnh diện vì điều đó.
Sau mỗi giờ lên lớp về nhà, em lại đạp xe vào nhà bà ngoại đi rao bánh cho bà. Bà ngoại em làm bánh giò rất thơm và ngon, em có trách nhiệm mang bánh đến từng nhà để giao cho họ và mang tiền về cho bà. Mỗi ngày như vậy bà đều cho em năm nghìn đồng để bỏ vào heo đất. Em không mua quà bánh, mà em để dành tiền sau này mua một chiếc xe đạp thật đẹp.
Em đã thấy mình lớn khôn hơn rất nhiều, mọi người đều thấy như vậy và rất vui vì điều đó. Em hi vọng mình có thể lớn khôn thật nhanh để trở thành một người tốt.
Chúng ta đều biết rằng quá trình lớn lên và phát triển của con người là điều vô cùng kì diệu và thú vị. Chính chúng ta cũng đã thấy mình lớn lên theo một cách nào đó, không chỉ lớn về thể xác mà còn cả trong suy nghĩ của mình nữa. Chính tôi đã và đang cảm thấy mình khôn lớn.
Tôi tên Ngân, năm nay tôi đã mười bốn tuổi rồi. Vào năm sau tôi sẽ phải gỡ bỏ chiếc khăn quàng đỏ để bước vào đội ngũ Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh. Nghĩ đến điều đó thôi đã khiến tôi rất phấn khích. Khi nếm trải cảm giác mình lớn lên từng ngày từng ngày thật lạ lùng. Khi vào lớp một, tôi là một đứa trẻ con và lại lùn nhất lớp nữa chứ. Bố, mẹ mua sữa và phô mai để tôi ăn có đầy đủ canxi nhằm cải thiện chiều cao khiêm tốn của tôi nhưng không được bao nhiêu cả. Suy nghĩ lúc ấy của tôi cùng rất trẻ con, nghĩ gì nói đó không nghĩ ngợi nhiều về cảm xúc. Lúc ấy tôi rất ngây thơ cứ cười cười, nói nói suốt ngày. Tôi còn nhớ bố, mẹ tôi nói tuổi đó thì trí não phát triển nên cứ đụng đâu tôi lại thắc mắc mà về sau này tôi thấy mình hỏi hơi nhiều và có phần vớ vẩn. Thêm vào đó là tính nhút nhát, rụt rè của một đứa con nít quậy ngầm như tôi. Thế rồi, từ từ tôi lên lớp hai. Rồi lớp ba nhưng chiều cao cũng chỉ cải thiện đôi chút, suy nghĩ và các câu hỏi cùng cấp bậc khó hiểu hơn. Rồi lên lớp bốn, lớp năm. Tôi biết thế nào là phải trau dồi nhiều điều mới. Tôi bắt đầu biết quan tâm và chia sẻ vui buồn cùng bạn bè và người thân, tôi hiểu được quy luật của tạo hóa. Sau năm năm học ở ngôi trường tiểu học thì tôi lại phải đến với ngôi trường với thứ bậc cao hơn đó là trường Trung học cơ sở. Đối với tôi, đó là một bước ngoặt lớn cho con người tôi. Tôi bắt đầu tăng trưởng về chiều cao và thể lực. Bố mẹ tôi vui mừng nói: “Thế là con gái nhổ giò rồi đây”. Và giờ đây tôi không cần phải nhờ người lấy đồ hộ khi nó ở tít trên cao, không cần phải uống sữa nhiều hay phải nhón chân khi phải viết bảng nữa. Ngoài ra, tôi còn rất khỏe. Tôi đã tự mở nút chai được, và đã tự khiêng cả một chồng sách nghiên cứu địa lí mà tôi yêu thích. Từ bước ngoặt này mà tôi đã biết làm nhiều thứ. Tôi biết chủ động hơn trong học tập, mạnh dạn hơn, biết sử dụng từ ngữ để đưa ra lập luận của riêng mình. Tôi biết và hiểu được những từ ngữ làm cho bố mẹ an tâm khi bị đau. Rồi sau hai năm, tôi hiện đang học lớp tám, tôi hiểu khái niệm của chữ học tập rõ ràng hơn, chú trọng đến sách vở nhiều hơn. Do thích đọc sách nhưng chỉ muốn ngồi một mình yên tĩnh bật cây đèn bàn chỉ chiếu ánh sáng vào sách mà thôi và cuối cùng tôi phải tự chịu hậu quả cho đôi mắt của mình. Tôi không còn ái ngại về môn học giới tính mà ngày bé tôi cho là không ổn với tâm lí. Tôi hiểu về quy luật của chính con người đề ra, mạnh được yếu thua; biết suy luận và dùng tiền một cách đúng đắn và suy nghĩ đã có phần chín chắn hơn nhiều. Tôi đã biết dành dụm để mua tư liệu học tập và tham khảo. Hiểu được giá trị đồng tiền trong cái xã hội ngày nay. Tôi thấy mình như một người lớn thật sự.
Tôi thấy mình đã khôn lớn thật rồi. Không chỉ về thể xác mà còn về mặt tâm hồn tôi nữa. Đi cùng với điều đó tôi sẽ phấn đấu học tập thật tốt để xứng đáng là con ngoan trò giỏi, là cháu ngoan của Bác Hồ kính yêu.