Thể loại: Văn tự sự kết hợp miêu tả và miêu tả nội tâm Đề 1: Kể 1 việc tốt mà em đã làm hoặc người khác làm cho em Đề 2: Kể 1 CÂU CHUYỆN đáng nhớ về t

Thể loại: Văn tự sự kết hợp miêu tả và miêu tả nội tâm
Đề 1: Kể 1 việc tốt mà em đã làm hoặc người khác làm cho em
Đề 2: Kể 1 CÂU CHUYỆN đáng nhớ về tình bạn

0 bình luận về “Thể loại: Văn tự sự kết hợp miêu tả và miêu tả nội tâm Đề 1: Kể 1 việc tốt mà em đã làm hoặc người khác làm cho em Đề 2: Kể 1 CÂU CHUYỆN đáng nhớ về t”

  1. Trong cuộc sống của chúng ta có bao điều tốt mà ta chứ biết đến. Là một học sinh em thật sự khâm phục các chú cảnh sát giao thông. Trong một lần tình cờ em đã được chứng kiến những việc tốt mà các chú đã làm. 

    Hôm ấy như mọi ngày em cùng bạn cắp sách tới trường. Hai đứa đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng gặp một bà cụ già đang đứng ở vỉa hè có vẻ mặt đang rất lo sợ. Em có dừng lại hỏi bà làm sao và có cần gì giúp không thì mới biết bà bị câm. Bà dùng tay chân da hiệu nhưng em không thể nhận được ra điều gì. Bỗng từ đâu có hai chú cảnh sát giao thông đi qua rồi dừng lại hỏi em có chuyện gì. Em bảo hình như bà bị lạc chú ạ. Chù nhìn cụ rồi hỏi “cụ bị lạc đường sao?” bà  cụ gật gật. Chú bảo hai cháu đi học đi kẻo muộn còn việc bà cụ để chú giải quyết, chú sẽ đưa cụ về đồn và thông báo tìm người thân giúp cụ. Em và bạn chào cụ và chú rồi vội đi ngay. Trong lòng thầm nghĩ cuộc sống còn rất nhiều người tốt, chỉ là bản thân ta không để ý đến xung quanh thôi.

    Mong sao chú cảnh sát giao thông sẽ tìm được người thân giúp bà. Để bà được đoàn tụ cùng gia đình.

    Bình luận
  2. Đề 1 : Nhặt được chiếc ví và trả lại người đánh mất

    Bài làm :

    Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 3. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.

    Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: ồ! hoá ra là một chiếc ví !” Em mở xem bên trong chiếc ví thì thấy rất nhiều tiền . Nó càng làm em chắc chắc về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn chiếc ví này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn chiếc ví vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về những món quà , đồ chơi ,…. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về mua đồ ăn ,… và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về dến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:

    – Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất một chiếc ví chứa rất nhiều tiền cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi.

    – Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một bác lớn tuổi – chắc là phụ huynh của ai đó hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa bác chiếc ví và giới thiệu em với chị thì bác ấy cảm ơn em rối rít và thưởng tiền cho em nhưng em không nhận . Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em.

    Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.

    Cho mik ctlhn nha

    Bình luận

Viết một bình luận