”Thiếp sở dĩ nương tựa vào chàng vì có cái thú vui nghi gia nghi thất. Nay đã bình rơi trâm gãy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao, liễu tàn trước gió; khóc tuyết bông hoa rụng cuống, kêu xuân cát én lìa đàn, nước thấm buồm xa, đâu còn có thể lại lên núi Vọng Phu kia nữa” viết một đoạn văn ngắn nói suy nghĩ , tâm trạng của Vũ Nương qua đoạn trích trên
Khi bị Trương Sinh vu oan phản bội gia đình Vũ Nương nói trong đau đớn và thất vọng. Hạnh phúc của nàng:” thú vui nghi gia nghi thất” là niềm khao khát và tôn thờ cả đời của Vũ Nương giờ đã tan vỡ. Tình yêu to lớn của nàng dành cho Trương Sinh và gia đình bây giờ đã được cụ thể hóa bằng 7 hình ảnh ước lệ:” nay bình dưới trâm gãy, mây tạnh mưa tan, sen rũ trong ao, liễu tàn trước gió, khóc tuyết bông hoa rụng cuống, kêu Xuân cái én lìa đàn, nước thẳm buồm xa. 7 hình ảnh bước này đều chỉ sự tan vỡ chia lìa của thiên nhiên diễn đạt sự tuyệt vọng đau đớn của Vũ Nương khi nàng không thể cầm hạnh phúc trong tay. Thế rồi ngay cả đến nỗi đau chờ chồng đến hóa đá của” cổ nhân” nàng cũng không có được:” đâu còn có thể lại lên núi Vọng Phu kia nữa”, nếu ai thương nàng Tô Thị đợi chồng đến mức hóa đá thì phải càng thương Vũ Nương hơn vì ngay cả tư cách hóa đá để đợi chồng nàng cũng không được chọn. Vậy là tình yêu, hạnh phúc gia đình vốn là cơ sở tồn tại của người vợ trẻ, giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa nàng đau đớn, tuyệt vọng, không thể làm gì khác vì thứ hạnh phúc mà nàng trân trọng, níu giữ suốt bao nhiêu năm qua giờ đã tan thành mây khói.
CHÚC BẠN HỌC TỐT.