thử tưởng tượng gia đình em chuyển đến một thành phố hoặc miền quê khác hãy viết thư kể cho bạn thân về nơi mới của gia đình
thử tưởng tượng gia đình em chuyển đến một thành phố hoặc miền quê khác hãy viết thư kể cho bạn thân về nơi mới của gia đình
Ngọc Linh thân mến!
Mình đang viết cho bạn từ bên khung cửa sổ. Hà Nội đã vào đông, gió từ sông Hồng, từ Hồ Tây thổi vào phía nhà mình lạnh lắm. Mùa đông ở đây vẫn có cái giống quê mình nhưng cũng lại có rất nhiều cái khác. Đó là những điều mới lạ rất đặc trưng tạo nên cái rét ở xứ Hà Thành.Hình như ở Hà Nội mùa đông đến sớm hơn ở quê mình Linh ạ! Từ cuối thu, cứ mỗi chiều mình lang thang đạp xe trên phố, mình lại được thưởng thích cái cảm giác lành lạnh của gió heo may. Gió đuổi những chiếc lá khô cứ chạy vòng tròn rồi lại xoay mình chạy dọc phố Thanh Niên. Nhưng chỉ cần bạn đạp xe vào lúc chiều đã muộn thì dù có đi giữa mùa thu bạn sẽ cảm giác cái lạnh đã bắt đầu lan trên da thịt.Hà Nội đông đúc và náo nhiệt. Hình như đó chính là nguyên nhân khiến mùa đông ở đây cũng vẫn rét mà không làm người ta phải cảm thấy xuýt xao và tê tái như ở quê mình. Đường cũng sạch bong ít bụi nên mặt mũi môi cũng ít nứt nẻ hơn. Nhưng có lẽ cái dễ cảm nhận nhất, cái đặc trưng nhất của mùa đông ở đây buồn lắm.Bạn cứ tưởng tượng xem, dù lúc nào đường cũng đông xe cộ lắm nhưng ai đó đều có công việc của mình. Người thì mau chóng đi về nhà sau một ngày mệt mỏi, mong muốn được ấm áp cùng vợ con trong bữa cơm chiều. Người khác lại trốn vào một quán cà phê nào đó để chống cái lạnh mùa đông. Và còn bao nhiêu người khác cứ đi qua đi lại vội vã lắm chẳng biết họ bận rộn điều gì. Thế là dù đang ở giữa dòng người ầm ầm tiếng còi xe ai cũng thấy giá lạnh vô cùng.Trường học ở đây cũng lạ. Mình nhớ ngày xưa dù mùa đông chúng mình vẫn thích nô đùa ồn ã nhưng lớp mình ở đây các bạn co mình vào thành nhóm mà trò chuyện. Giờ ra chơi chẳng thấy các bạn bước ra tới cửa.Cũng may ở đây còn có nhiều niềm vui khác nếu không thì buồn lắm.Linh ạ! ở quê mình mùa đông hầy như chỉ thấy lác đác vài bông hoa cúc nhưng ở thủ đô hoa vẫn bạt ngàn đủ loại. Thế là hàng ngày mình theo mẹ ra chợ chọn hoa. Mình thích nhiều loại nên lọ hoa nhà mình bao giờ cũng nhiều màu sắc. Nhưng có lẽ đối với mình, cái thích nhất và cũng là việc mình hay làm nhất trong những ngày mùa đông ở Hà Thành là chui vào phòng đọc sách hay đến thư viện của trường. Những kiến thức mới đầy thú vị ở nhiều lĩnh vực đã sưởi ấm mình và giúp mình quê đi những ngày mùa đông giá lạnh dài đằng đẵng.
Linh thân! Dù ở đây mình sống sung sướng lắm nhưng cái cảm giác đứng giữa những ngày đông ở quê mình vẫn in sâu trong trái tim của Bảo Trang. Mình hứa với cậu. Mùa đông năm sau mình sẽ về quê. Lúc ấy mình với cậu sẽ lại cùng tung tăng ra đồng nhé. Thôi chào Ngọc Linh! Chúc cậu luôn thành công trong cuộc sống
Người viết
Kiều Oanh
An thân mến!
Cậu có khỏe không? Tớ và gia đình vẫn khỏe. Hôm nay tớ được nghỉ học vì trời lạnh quá An ạ. An chuyển đi cũng đã lâu rồi đấy nhỉ, khu phố nhà mình vẫn chẳng có gì thay đổi cả, An à. Tớ đang ngồi bên cạnh cửa sổ với một cốc ca cao nóng và viết thư cho cậu, viết về con phố đã từng thân thuộc với cả hai đứa mình.
Nhiệt độ ngoài trời bây giờ chắc chỉ còn khoảng 5 độ thôi. Chưa có năm nào mà mùa đông lại lạnh giá như năm nay An nhỉ. Chỗ cậu chắc cũng lạnh như thế phải không? Nắng chẳng biết chạy đi đâu để trên bầu trời chỉ có một màu xám xịt. Nhưng đám mây trắng cũng mang vẻ buồn buồn, thâm trầm chứ không còn vui tươi, lững lờ như trong hè nữa hay đầu thu nữa. Gió mùa đông bắc cứ rít từng cơn lạnh buốt. Tiếng gió vi vút trong không gian khiến người ta chỉ nghe thôi cũng đã rùng mình ớn lạnh rồi ấy An ơi. Ngoài đường, những cái cây trơ trụi, chỉ còn lại những cành khẳng khiu. Lá cây đã chuyển vàng rồi rụng hết từ cuối mùa thu rồi. Giờ thì những cái lá còn sót lại trên cây cũng rụng nốt xuống, cái lạnh khiến chúng khô quắt lại, xám ngắt. Chúng rụng xuống gốc cây tạo thành một thảm lá mà đạp lên tớ nghe những tiếng giòn tan, vỡ vụn, thích lắm An ạ. Sáng sớm thức dậy, tớ không nghe thấy tiếng lích rích của những chú chim sâu ngoài vườn, tiếng líu lo của mấy cô vàng anh, chú sơn ca nữa. Tất cả đều chìm trong sự im lặng đến khó chịu. Tớ chỉ không thích mùa đông, vì nó lạnh và yên tĩnh quá. Cảm giác như sự sống đang bị trì trệ cả lại ấy.
Năm nay lạnh thế mà vẫn chưa có tuyết – thứ mà tớ với cậu đều mong mỏi được nhìn thấy một lần trong đời mỗi lần mùa đông đến. Trời đã sáng rồi, mọi người cũng lần lượt thức dậy. Cái im lặng của không gian dần dần bị phá vỡ. Đèn bật sáng ở ô cửa số của mỗi nhà. Những âm thanh của sự sống bắt đầu xuất hiện. Tiếng người gọi nhau, chào hỏi, tiếng xe cộ đi lại tấp nập, tiếng chào hàng, bán hàng của mấy cô bác ngoài chợ từ phía xa xa vọng lại, tiếng bọn trẻ con í ới gọi nhau. Ngoài đường, người đi lại cũng nhiều hơn rồi. Lạnh thế này nên cũng chẳng ai muốn ra ngoài. Ai ra đường cũng khoác một chiếc áo khoác dày sụ, tay đeo găng, đầu đội mũ, chân đi những đôi giày cao cổ. Dường như ai cũng muốn trở về nhà thật nhanh để không phải chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt này nữa.
Tớ nhớ cậu quá, An à. Tớ nhớ những ngày mùa đông lạnh giá như thế này, lúc cậu vẫn còn ở đây. Bọn mình vẫn hay đạp xe dạo quanh khu phố để ngắm nghía và tìm những góc cổ kính. Cậu có nhớ quán khoai lang nướng, bánh xèo của cô Thi cuối phố không? Cô ấy vẫn còn bán đấy. Chiều nào tớ cũng đi ngang qua đấy. Nhìn mấy đứa nhóc cầm củ khoai lang nướng nghi ngút khói, vừa ăn vừa hít hà tớ lại nhớ cậu ghê gớm. Khu phố này vẫn yên bình, tĩnh lặng như thế. Nhưng tớ thấy nó không còn như xưa nữa, vì cậu không có ở đây. Bao giờ cậu mới về thăm tớ hả An? Cậu đến thành phố mới nên quên luôn tớ rồi hả? Viết thư trả lời lại tớ nhanh nhanh nhé, tớ cũng muốn biết thành phố cậu đang sống mùa đông của nó như thế nào. Tớ phải đi với mẹ rồi. Thư sau tớ sẽ viết nhiều hơn cho cậu nhé!