Tìm ý và lập ý cho đề bài sau: Cảm nhận về đoạn thơ:”Khi tỉnh rượu lúc tàn canh Giật mình mình lại thương mình xót xa Khi sao phong gấm rũ là Giờ sao

Tìm ý và lập ý cho đề bài sau:
Cảm nhận về đoạn thơ:”Khi tỉnh rượu lúc tàn canh
Giật mình mình lại thương mình xót xa
Khi sao phong gấm rũ là
Giờ sao tan tác như hoa giữa đường
Mặt sao dày gió dạn sương
Thân sao bướm chán ong chường bấy thân”
(Truyện Kiều-Nguyễn Du)
Em đang cần gấp vì mai kiểm tra giữa kì nên cần ôn 1 số ạ .Mọi người giúp em với ạ
Em hứa sẽ 5 sao

0 bình luận về “Tìm ý và lập ý cho đề bài sau: Cảm nhận về đoạn thơ:”Khi tỉnh rượu lúc tàn canh Giật mình mình lại thương mình xót xa Khi sao phong gấm rũ là Giờ sao”

  1. 1. Mở bài

    Giới thiệu bối cảnh của đoạn trích Nỗi thương mình. 

    2. Thân bài:

    a. Khung cảnh lầu xanh trụy lạc, phóng túng:

    – “bướm lả ong lơi” gợi ra viễn cảnh vô cùng dung tục, ví kỹ nữ như là những bông hoa tươi đẹp, còn khách làng chơi lại tựa như loài ong loài bướm, lả lơi, ngả nghiêng hết vờn đóa hoa này, lại chạm đến bông hoa kia, hết sức tạp nham, lẫn lộn và hoang đường.
    – Hương rượu nồng quyện với mùi hương phấn dung tục với “cuộc say đầy tháng”, với sự khoái lạc của “trận cười suốt đêm”, nam nữ thâu hoan không kể ngày đêm, ồn ào, náo nhiệt và trụy lạc.
    – Hình ảnh “dập dìu” nam nữ cười đùa, ngả ngớn, đầu sát bên đầu, má ấp bên má tựa như lá với gió, cành với chim.
    – Khắc họa hình ảnh khách làng chơi bằng các điển tích, điển cố, nhân vật trong lịch sử như Tống Ngọc, Tư Mã Tương Như.

    b. Nỗi đau và tâm trạng của Thúy Kiều:

    – “Khi tỉnh rượu lúc tàn canh/Giật mình lại thấy thương mình xót xa”: Ý thức về thân phận bọt bèo, giật mình, bàng hoàng  nhìn lại tấm thân tàn, mà tự thấy xót xa, thương cảm.
    – “Khi sao phong gấm rủ là”, là nhắc về cuộc sống êm đềm trướng rủ màn che thuở trước. Còn Kiều bây giờ buộc phải đối mặt với một cuộc sống cũng trướng rủ màn che đấy, nhưng lại chìm trong những ngày tháng sắc dục, buôn phấn bán hương.
    – Kiều tự nhận thấy bản thân mình ứng với mấy chữ “tan tác như hoa giữa đường”, vốn là đóa mẫu đơn cao quý, trong sạch, cuối cùng lại bị chà đạp không thương tiếc, chỉ còn lại bộ dạng tàn tạ, nhơ nhuốc.
    – Khuôn mặt phải ngày ngày chường ra cho kẻ Bắc người Nam, ngắm nghía, bình phẩm, phải “dày gió dạn sương” ôm ấp nam tử như người tình, điệu bộ lả lướt, ngả ngớn, chiều lòng.
    – Lời thở than chua xót “Thân sao bướm chán ong chường bấy thân!”, là ý thức của nàng về tấm thân tàn tạ, rẻ mạt của mình.
    => Cuộc sống tủi hổ, nhục nhã đau đớn tột cùng về cả thể xác và tinh thần của nàng Kiều. 

    c. Vẻ đẹp tâm hồn Thúy Kiều:

    – Thế nhưng dẫu cuộc đời có chà đạp, vùi dập phận liễu yếu đào tơ, thì Kiều vẫn mạnh mẽ kiên cường, giữ vững cho mình cốt cách thanh cao, tinh khiết. Dẫu bốn bề chốn lầu xanh nơi nào cũng “mây Sở mưa Tần” thì nàng cũng chẳng buồn để tâm đến, những thú vui hoan lạc, tầm thường ấy
    – “Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu/Người buồn cảnh cũng vui đâu bao giờ?”, để diễn tả đúng cái hoàn cảnh éo le, buồn tủi của Thúy Kiều.
    – “Đòi phen nét vẽ câu thơ/Cung cầm trong nguyệt nước cờ dưới hoa”, thể hiện hoàn cảnh trêu ngươi của Thúy Kiều, nàng vốn là người thông minh, sắc sảo ca từ thi phú âm luật có cái nào mà không thông, nhưng nhìn viễn cảnh trước mắt, lại nhìn tới số phận bọt bèo của mình thì những thứ mà nàng yêu thích trước đây cũng trở nên tẻ nhạt, chán chường.
    – “Ai tri âm đó mặn mà với ai” nỗi trăn trở về một người có thể thiếu hiểu, xót thương, mong mỏi thoát khỏi chốn phong trần. Điều đó càng làm cho Kiều trở nên chán nản, xót xa đến tột cùng.

    3. Kết bài:

    Nêu cảm nghĩ.

    Cho mình 5* và câu TLHN nheee

    Bình luận
  2. -Nhân vật giao tiếp: Thúy Kiều và chính mình

    -Bối cảnh ngoài ngôn ngữ:

    +Hoàn cảnh giao tiếp rộng: Xã hội phong kiến với sự lên ngôi của những thế lực có quyền, có tiền

    +Hoàn cảnh giao tiếp hẹp: Thúy Kiều ở lầu xanh, sau khi bán mình chuộc cha và trải qua việc bị Mã Giám Sinh, Tú Bà lừa gạt, Thúy Kiều phải tiếp khách. Đây là tâm sự của Thúy Kiều sau khi tỉnh rượu, tàn canh.

    +Hiện thực được nói tới: Tâm trạng đau đớn, xót xa, tủi hổ của Thúy Kiều trong cảnh nhục nhã ê chề.

    -Văn cảnh: Lúc khách làng chơi đã ra về hết, đêm rất khuya, chỉ còn một mình Kiều đối diện với ngọn đèn chong. Đây là khoảnh khắc hiếm hoi Kiều được sống với chính mình.

    Nhịp thơ 3/3 như gợi từng bước đi chậm chạp của thời gian. Thời gian và không gian vắng lặng, cô liêu càng gợi nỗi niềm cay đắng, xót xa trong dạ người con gái đang lênh đênh, lưu lạc nơi đất khách.

           Đến câu thứ hai, nhịp thơ thay đổi thành 2/2/2/2: giật mình / mình lại / thương mình / xót xa. Hai chữ “giật mình” kết hợp với cách ngắt nhịp đột ngột diễn tả tâm trạng thảng thốt của Thúy Kiều. Từ “mình” mang thanh bằng nhưng không gợi sự nhẹ nhõm mà gợi cảm giác nặng nề bởi nó được lặp lại tới ba lẩn trong một câu thơ có nhịp điệu thổn thức, như tiếng nấc nghẹn ngào khi cố ghìm tiếng khóc. Thúy Kiều giật mình sợ hãi trước sự đổi thay ghê gớm của số phận và tình cảm thảm hại của mình lúc này.

     

    Bình luận

Viết một bình luận