Tôi yêu Sài Gòn da diết …Tôi yêu trong nắng sớm, một thứ nắng ngọt ngào, vào một buổi chiều lộng gió thương nhớ, dưới những cây mưa nhiệt đới bất ngờ. Tôi yêu tiết trời trái chứng với trời đang ui ui buồn bã, bỗng nhiên trong vắt lại như thủy tinh. Tôi yêu cả đêm khuya thưa thớt tiếng ồn. Tôi yêu phố phường náo động, dập dìu xe cộ vào những giờ cao điểm.Yêu cả cái tĩnh lặng của buổi sáng tinh sương với làn không khí mát dịu, thanh sạch trên một con đường còn nhiều cây xanh che chở.
…Sống lâu, sống quen một thời gian dài ở Sài Gòn, rồi cứ ngỡ là mình đã sinh ra ở đây và vô hình trung đã thừa nhận nơi đây là quê quán của mình. Sài Gòn bao giờ cũng dang hai cánh tay mở rộng mà đón nhiều người từ trăm nẻo đất nước kéo đến. Nếu siêng năng, chịu khó thì bạn sẽ được đãi ngộ thân tình như hàng triệu người khác.”
( Trích Sài Gòn tôi yêu –Minh Hương )
a. Theo văn bản, tác giả cảm thấy thế nào khi sống lâu, sống quen ở Sài Gòn? (0.5 điểm)
b. Theo em, tác giả đã sử dụng biện pháp tu từ nào trong câu văn: “Sài Gòn bao giờ cũng dang hai cánh tay mở rộng mà đón nhiều người từ trăm nẻo đất nước kéo đến”. Nêu tác dụng của biện pháp tu từ ấy. ( 0,5 điểm)
c. Nêu nội dung văn bản trên. (1 điểm)
d. Trong trái tim em, em yêu điều gì nhất ở Sài Gòn, vì sao? Trả lời trong khỏang 3- 5 dòng. (1 điểm)
$a)$ Khi sống lâu, sống quen ở Sài Gòn, tác giả cảm thấy mình đã sinh ra ở đây và vô hình trung đã thừa nhận nơi đây là quê quán của mình.
$b)$ Biện pháp tu từ: Nhân hóa: (Sài Gòn) bao giờ cũng dang hai cánh tay mở rộng mà đón nhiều người từ trăm nẻo đất nước kéo đến.
$→$ Tác dụng: Gợi cho người đọc, người nghe hình ảnh một Sài Gòn rất thân thiện, gần gũi với con người. Đồng thời, giúp cho câu văn thêm sinh động hơn.
$c)$ Nội dung: Tình yêu và vẻ đẹp của Sài Gòn qua cảm nhận tinh tế của tác giả.
$d)$ Tôi không phải người Sài Gòn và cũng không sống trên mảnh đất này quá lâu để hiểu hết được vẻ đẹp của nó. Nhưng điều làm tôi yêu và ấn tượng nhất ở đây chính là cảnh Sài Gòn lúc hoàng hôn. Khi những tia nắng mặt trời yếu ớt đang dần thưa đi thì cũng là lúc trên bầu trời những đám mây xanh nước đẹp đẽ bắt đầu chuyển màu. Một màu tím rất lãng mạn dần hiện lên khiến lòng tôi nôn nao khó tả. Tôi yêu Sài Gòn trong những buổi chiều lặng gió! Bởi chỉ khi đó tôi mới được thả hồn trên trời cao, được bay bổng với đủ loại tưởng tượng. Sài Gòn lúc hoàng hôn rất đẹp và dịu dàng, khiến ai đã ngắm một lần sẽ chẳng thể quên! Giờ đây mỗi khi nhắm mắt nhớ lại hình ảnh hoàng hôn trên Sài Gòn tôi sẽ lại nhớ một hình ảnh bình yên và những phút giây tĩnh lặng duy nhất của Sài Gòn trong thời đại con người xô bờ mưu sinh.
HỌC TỐT! CÓ GÌ SAI SÓT THÌ NÓI MÌNH NHÉ!