Trong bài Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ, nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm có viết: Lưng núi thì to mà lưng mẹ nhỏ Em ngủ ngoan em đừng làm lưng m

Trong bài Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ, nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm có viết:

Lưng núi thì to mà lưng mẹ nhỏ
Em ngủ ngoan em đừng làm lưng mẹ mỏi
Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi
Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng.

Hãy nêu những suy nghĩ của em về hình ảnh mặt trời được diễn tả trong hai câu cuối của đoạn thơ trên.

0 bình luận về “Trong bài Khúc hát ru những em bé lớn trên lưng mẹ, nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm có viết: Lưng núi thì to mà lưng mẹ nhỏ Em ngủ ngoan em đừng làm lưng m”

  1. hai câu cuối cùng của đoạn thơ trên có chứa hình ảnh mặt trời và hình ảnh vặt trời đó cũng không giống nhau.

    “Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi”

    cây thơ này nó lên mặt trời là của thiên nhiêu, giúp cây phát triển, to dần lên rồi thu hoạch.Cây cối đó được nôi lớn bởi những tia nắng ấm áp đầy yêu thường của thiên nhiên

    “Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng” 

    câu thơ này, mặt trời nói về đứa con nhỏ của người mẹ, mẹ cõng em trên lưng.Hình ảnh đó thể hiện tình cảm của người mẹ đối với người con rất ấm áp, nôi dưỡng con bằng sức mình, bằng thình thương lơn lao nhất dành cho người con.

    Chúc bnn hok tốt!!!!

    Bình luận
  2. Hình ảnh “mặt trời” được diễn tả trong hai câu cuối của đoạn thơ với hai ý nghĩa khác nhau.
    Ở câu Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi, hình ảnh “mặt trời” gợi cho ta nghĩ đến nguồn ánh sáng và những tia nắng ấm giúp cho cây bắp lớn lên, hạt bắp thêm chắc mẩy. Vì vậy có thể nói đó là “mặt trời của bắp”.
    Ở câu Mặt trời của mẹ, em nằm trên lưng, hình ảnh “mặt trời” gợi cho ta liên tưởng đến em bé (người con) đang nằm trên lưng mẹ.
    Em bé được mẹ che chở bằng tình yêu thương. Em bé là niềm hy vọng lớn lao và đẹp đẽ của người mẹ. Vì vậy có thể nói: em là “mặt trời của mẹ

    HỌC TỐT NHA

    Bình luận

Viết một bình luận