Trong cuộc chiến phòng chống covid-19 đội ngũ
bác sĩ vẫn ngày đêm làm việc lặng thầm cống hiến góp phần quan trọng trong việc đẩy lùi dịch bệnh Em hãy tả lại một bác sĩ đang tận tình chăm sóc người bệnh
Trong cuộc chiến phòng chống covid-19 đội ngũ
bác sĩ vẫn ngày đêm làm việc lặng thầm cống hiến góp phần quan trọng trong việc đẩy lùi dịch bệnh Em hãy tả lại một bác sĩ đang tận tình chăm sóc người bệnh
Bài Làm:
Trong cuộc chiến đấu phòng chống Covid-19,Việt Nam đã cố gắng hết sức để chống lại nó và mong rằng một ngày nó có thể đem lại kết quả tốt đẹp cho nhân dân,đồng bào của Việt Nam.
Trong cuộc đó,mẹ em đã không may mắc phải dịch bệnh phải đi cách ly.Vì thế nên em cũng đã bị mắc dịch bệnh trong người.Nhưng không phải vì thế mà em trở nên tiêu cực vì em muốn góp một phần cho cuộc chiến phòng chống Covid-19.Trong thời gian cách ly,em đã gặp những người “Chiến binh” mặc một bộ đồ blu trắng rất tốt bụng.Những người “Chiến binh” ấy không phải ai chức to cả mà chính là những người bác sĩ đã đóng góp không ít cho cuộc phòng chống dịch bệnh ấy.Người bác sĩ thường xuyên chăm sóc em tên là Dương.Anh ấy rất tốt bụng và hòa đồng với mọi người xung quanh.Mỗi khi đến nơi cách ly,em lại thấy anh ấy mặc bộ blu trắng quen thuộc cùng với ống nghe nhịp tim quàng trên cổ để lộ một khí thế một vị bác sĩ tốt bụng.Không phải ở nơi cách ly,một mình anh Dương là hòa đồng cùng mọi người mà còn những người bác sĩ khác cũng rất hòa đồng.Họ là những người cứu tinh của những bệnh nhân mắc phải dịch bệnh nguy hiểm.Cứ mỗi sáng là người bác sĩ lại đến trước giường bệnh đo nhịp tim cho bệnh nhân.Rồi dặn dò các thứ cần và không cần.Em ở bên giường bệnh bên cạnh nhìn thấy người bác sĩ ấy tỏa sáng như là ánh hào quang chiếu rọi vậy.Hình ảnh người bác sĩ mặc bộ blu trắng bước ra từ cửa phòng bệnh đến bên giường bệnh chăm sóc và đo nhịp tim cho bệnh nhân làm em không thể nào quên được hình ảnh đó.Có lẽ người bác sĩ ấy chính là một “Chiến binh Áo trắng” đi ra trận đánh những vi khuẩn bảo vệ cho nhân dân,đồng bào.
Đối với em,có lẽ,thời gian ở khu cách ly em đã học được cách bảo vệ bản thân và gia đình của mình.Em mong mai sau em lớn lên em sẽ trở thành một người bác sĩ tốt bụng và tài ba như những người bác sĩ ở khu cách ly.Tuy rằng,em đã không còn ở khu cách ly,ngày nào cũng được nhìn thấy hình ảnh vị bác sĩ đang chăm sóc tận tình cho bệnh nhân nữa.Nhưng,hình ảnh ấy em sẽ mãi mãi không bao giờ quên đi nó.
{ĐÂY LÀ BÀI MÌNH TỰ VIẾT NHÉ,MONG CẬU CHO MÌNH HAY NHẤT}