Trong truyện bức tranh của em gái tôi em hãy tả lại nhân vật kiều phương theo tưởng tượng của em
Ko copy mạng nha
COPPY = báo cáo
Trong truyện bức tranh của em gái tôi em hãy tả lại nhân vật kiều phương theo tưởng tượng của em
Ko copy mạng nha
COPPY = báo cáo
trên đời này , ai cũng có 1 tài năng , năng khiếu riêng; có người thì hay ca hát, nhảy núa và hay chơi các môn thể dục thể thao. Tất nhiên , em tôi cũng vậy , em tôi lại mang trong mình một năng khiếu về hội hoạ .
Em tôi tên kiều phương . biệt danh là Mèo . Mèo là 1 cô bé vô cùng nghịch ngợm . Mèo thích sáng chế ra những thứ mới lạ . Có khi , nó chọc tôi tức nổi điên lên . Mèo có đủ các trò ; nào là nhảy dây , ô an quan , nhảy bao bố …. Tuy nhiên, Mèo chỉ thích 1 thứ đó chính là chế tạo màu vẽ . Nó tận dụng những thứ mà nhà tôi có từ bông hoa , đít xoong , đít nồi . Chao ôi ! sao em tôi nó lại bẩn đến thế , có khi chỉ vì bận pha thuốc tạo ra màu khuôn mặt nó lại lấm lem , chân tay thì bẩn thỉu . Tôi cảm thấy rất khób chịu . Tôi chỉ ước rằng 1 ngày nó ko pha chế màu nữa thôi ! Lần nào làm , thì vẻ mặt của nó lại thích thú vừa làm vừa hát vui vẻ. Thỉnh thoảng bị tôi mắng thì vẻ mặt trầm xuống , buồn bã .
Hàng ngày khi chưa tác nghiệp, khuôn mặt mặt nó trông trắng trẻo, bầu bĩnh, với một đôi mắt đen lay láy thật dễ thương, Mẹ tôi nói, mèo đẹp nhất ở cái mũi dọc dừa. Nên lúc nào vui nó lại chỉ vào cái mũi ra vẻ vui mừng lắm. Mới mười tuổi mà tôi đã rất bất ngờ vì tóc nó đẹp, đen lánh như mun. Mái tóc lúc nào cũng được bé bện gọn gàng thành hai bím đuôi sam treo trên đôi vai gầy mỏng. Một hôm đi học về tôi lao ngay ra vườn ổi. Nhưng kìa!Mèo đang làm gì vậy? Tôi tiến lại rồi nấp ở một góc cây. ồ thì ra con bé lại chơi trò chế những lọ bột màu. Trông nó có vẻ thích thú lắm, hai bím tóc đuôi sam sung rung rung cứ đưa qua đưa lại liên hồi.
Thế rồi bí mật của Mèo con cũng bị lộ vào ngày chú Tiến Lê ư bạn của bố đến chơi. Nhưng thực ra phải kể đến bé Quỳnh, con gái của chú hoạ sĩ, em mới là người phát hiện ra những bức vẽ của Mèo con chú Lê ngạc nhiên vô cùng trước “bộ sưu tập” của Kiều Phương và rồi chú khẳng định: “Con bé sẽ là một nhân tài”.
Từ hôm đó, cả gia đình đề chú trọng tới Mèo con làm tôi có cảm giác như một người thừa. Hàng ngày cứ nhìn thấy nó mặc bộ váy mới nào là tôi lại tìm những lời tốt đẹp mà khen ngợi nhưng mấy hôm vừa rồi dù trông nó lung linh lắm, tôi cũng chẳng thèm quở đến. Tôi bắt đầu thấy ganh tị với đôi bàn tay có những ngón búp măng thon dài của Kiều Phương. và nói tóm lại tôi thấy chán mọi người.
Nhưng mọi chuyện đã thay đổi từ hôm cả nhà tôi cùng mèo đi nhận giải vì Mèo đạt giải nhất trong cuộc thi hội hoạ mù. Tôi sững sờ trước bức tranh còn Mèo cứ hích hích cái mũi dọc dừa vào má tôi mà tự hào lắm. Lúc ấy tôi chợt nhìn qua đôi mắt của Kiều Phường. Hình như tôi vừa nhận ra trong ánh mắt ấy một niềm thương yêu sâu sắc lắm. Mèo con ơi! Tha lỗi cho anh nhé! Anh đã trách lầm em. Từ nay anh hứa sẽ là một người anh tốt. Và rồi trên con đường học tập, anh em mình sẽ lại tiếp tục thi đua.