Trong vai cô bé bán diễm, bằng một đoạn văn dài khoảng một trang giấy,
hãy kể lại những điều kì diệu em đã trông thấy khi quẹt từng que diêm, nhất là cảnh huy
hoàng lúc hai bà cháu bay lên Trời để đón lấy những niêm vui đầu năm( trong đoạn có
sử dụng hợp lí các yếu tố miêu tả và biểu cảm).
$\text{~~Holi~~}$
$\text{_Bài làm_}$
Tôi là cô bé bán diêm, tôi sống cùng với người cha ham mê rượu chè và chỉ biết đánh đập tôi. Người cha đó đã bắt tôi đi kiếm tiền bằng những bao diêm. Những ngày bình thường thì không nói nhưng trong đêm giao thừa cũng phải đi bán thì tôi cảm thấy thật tủi thân làm sao bởi vì đêm gia thừa là lúc mọi người sum họp với nhau, nói chuyện với nhau, bỏ qua những chuyện cũ và đi đến với những chuyện mới còn tôi, tôi phải đi bán diêm. Đêm hôm đó thật lạnh lẽo làm sao mà tôi lại không có một chiếc áo ấm để mặc, không có một chiếc giày lành lặn để mạng trong đêm giá rét đó, bụng tôi thì đói, người thì lạnh buốt đi mội nơi reo hò mà không có một ai mua cho tôi một bao diêm nào tôi sợ khi về nhà cha sẽ đánh tôi, chửi nhiếc tôi và đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi tui thân thực sự và nhỡ về tuổi thơ lúc trước, lúc đó tôi còn sống với bà và mẹ nữa cơ nhưng bay giờ thì khác. Trời càng ngày càng lạnh đi, tôi lạnh quá bèn tìm một góc nào đó để trú thân vào đó co đỡ lạnh. Trời còn càng ngày càng lạnh hơn nữa, gió thổi mù mịt tôi ước rằng gì mình có thể quẹt một que diêm lên sưởi ấm cho bớt cái lạnh nhưng tôi lại nghĩ đến cha tôi, người đã giao cho tôi nhiệm vụ phải đi bán diêm tôi bỏ đi suy nghĩ quẹt một que diêm đó những trời lạnh quá tôi đành liều quẹt một que diêm. Que diêm bén lửa, ánh lửa hồng rực lên, tôi liền đưa tay lên để sưởi bỗng nhiên ngọn gió nơi nào thổi đến làm tắt ngọn nến làm tôi tuyệt vọng. Tôi liền quẹt thêm một que diêm nữa, tôi rất bát ngờ tôi thấy trước mặt mình là một cái bàn ăn dài ơi là dài và đầy ắp thức ăn như gà quay, ngỗng quay,… với những cái đĩa làm bằng gốm sứ tuyệt đẹp những que diêm không cháy được lâu, nó đã tắt để lại tàn tro còn hồng. Tôi đánh thêm một que diêm, que diêm bùng cháy, tôi lại thấy một cái lò sưởi đang bùng cháy, tôi liền đi đến gần để sưởi nó cũng giống như mấy lần trước, nó cũng tắt đi như mấy cây diêm kia thôi, đũng như thế nó đã tắt để lại tôi ngồi trước cái tương gạch lạnh lẽo. Tôi lại quẹt thêm một que diêm nữa, lần này tôi thấy một cây thồng noel to ơi là to, cao ơi là cao, nó được trang trí rất lộng lẫy và rất đẹp những que diêm lại tắt đi và lần này tôi quyết không để cho que diêm tắt nữa tôi liền quẹt thêm một que diêm lần này tôi thấy bà, người bà thân thương tôi chạy tới ôm lấy bà tôi nghĩ chắc que diêm này cũng sẽ tắt như những que diêm trước nữa và tôi quẹt têm thật nhiều, thật nhiều que diêm để tôi có thể níu kéo bà ở lại tôi đã nói rằng ”Bà ơi!Bà đừng đi!Bà đừng rời xa cháu!Cháu van xin bà!Cháu đã sống với cha những cha không thương con giờ chỉ có bà chỉ có bà mới cho cháu được tình thương à thôi bà ở lại với cháu đi mà đừng đi nữa ba ơi!” và que diêm tắt phụt đi, những ảo ảnh đó đều tắt và biến mất thế là tôi liền quẹt hết những que diêm, que diêm tiếp nối nhau sáng như ban như ban ngày. Tôi chưa bao giờ thấy bà mình đẹp lão đến như thế rồi bà liền cầm lấy tay tôi bay vụt lên trời, bay đi bỏ lại đói rét và không còn cái gì có thể làm tổn thương tôi và bà nữa để đón lấy những niềm vui trong ngày đầu năm mới. Tôi và bà đã đi chầu với Thượng Đế chí nhân.