Từ cái chết của Lão Hạc em hãy viết đoạn văn trình bày suy nghĩ của em về Lòng tư trọng? (Không mạng)

Từ cái chết của Lão Hạc em hãy viết đoạn văn trình bày suy nghĩ của em về Lòng tư trọng? (Không mạng)

0 bình luận về “Từ cái chết của Lão Hạc em hãy viết đoạn văn trình bày suy nghĩ của em về Lòng tư trọng? (Không mạng)”

  1.        cái chết trong chuyện ngắn lão hạc của nam cao đã thể hiện rõ cái chết đau đớn, khổ cực, cuộc sống nghèo khổ của người nông dân trong xã hội cũ. nhg qua đó ta lại thấy nổi bật đó chính là lòng tự trọng của lão. vk mất thì lão chỉ ở vậy nuôi con. chịu cảnh gà trống nuôi con. nhưng khi con trai lão lớn lên do không đủ tiền để cưới vợ, anh đã phẫn chí bỏ đi đồn điền cao su, bỏ lại lão hạc thui thui 1 mk với cậu vàng vfa mảnh vườn. hoa màu trong vườn bán được đồng nào lão toàn dành dụm cho con trai còn tiền ăn qua bữa của lão thì lão đi làm thuê để kiếm ăn qua ngày. trong thời gian con trai lão đi thì lão chỉ có duy nhất cậu vàng bầu bạn. lão yêu thương, chăn sóc cậu vàng như cháu trai ruột của mk. nhưng sau trận ốm kéo dài hơn 2 tháng của lã, lão đã ăn hết số tiền dành dụm , bh lão kiếm được cái j thì ăn cái đấy. sau trận bão làm hoa màu trong vườn đều tan nát hết. do quá cùng cực lão phải đứt ruột bán đi cậu vàng. sau khi bán cậu vàng xing lão toàn ân hận, day dứt tự dằn vặt mk vì đã trót lừa 1 con chó. sau đó lão đã tìm binh tư nói dối để xin bả chó. nhưng thật ra là lão đã tự tử để coi như đó chính là lời hối lỗi của lão với cậu vàng, qua đó cho ta thấy được lão hạc chính là 1 người giàu lòng tự trọng, thà chết còn hơn bị tha hoá nhân cách

    hok tốt, cho mk hay nhất được k z

    Bình luận
  2. Nhân vật lão Hạc trích trong truyện ngắn cùng tên của nhà văn Nam Cao là một ông lão nông dân giàu lòng nhân hậu. Vợ mất sớm, lão chỉ còn lại 1 người con trai, một con chó vàng và một mảnh vườn nhỏ. Do không đủ tiền cưới vợ cho con, người con trai lão phẫn chí, bỏ đi làm đồn điền cao su. Còn lại mình lão Hạc sống thui thủi một mình với con chó, ông Lão yêu thương chăm sóc nó như một thành viên trong gia đình (âu yếm gọi nó là “cậu Vàng”; cho nó ăn trong bát như của nhà giàu; Lão Hạc cứ ăn một miếng thì lại gắp cho nó một miếng; rồi tắm rửa, bắt rận cho nó; mắng yêu nó…). Khi hoàn cảnh quá khó khăn, lão bị ốm một trận dài làm sức khỏe giảm sút, bao nhiêu tiền bạc đổ hết vào thuốc men, lão không kiếm được việc làm, bao nhiêu việc nhẹ đàn bà con gái trong làng tranh nhau làm hết, đắn đo mãi, Lão Hã buộc lòng phải bán cậu Vàng mặc dù vô cùng đau khổ, thương xót nó vì lão đã quá nặng lòng yêu thương nó, nhất là lão đã tự dằn vặt, tự trách mình, day dứt, ấn hận tự cho là mình đã lừa một con chó (gọi nó về ăn cơm để cho thằng Mục, thằng Xiên đến bắt nó đi giết thịt) và lão khóc vô cùng đau khổ: “Những nếp nhăn xô vào nhau ép cho nước mắt chảy ra”. Nói tóm lại, lão Hạc tuy chỉ là một lão nông dân nghèo khổ, hiền lành chất phác song ở lão có một tấm lòng nhân hậu đáng quý. Tình cảm của lão dành cho con chó Vàng khiến cho người đọc phải xúc động tận đáy lòng.

    Bình luận

Viết một bình luận