Từ câu chuyện người ăn xin em hãy viết một đoạn văn nghị luận 8 câu chứng minh rằng sự yêu thương lòng nhân ái của một sức mạnh vô cùng to lớn trong cuộc sống của mỗi con người
Từ câu chuyện người ăn xin em hãy viết một đoạn văn nghị luận 8 câu chứng minh rằng sự yêu thương lòng nhân ái của một sức mạnh vô cùng to lớn trong cuộc sống của mỗi con người
Ông bà ta xưa nay có câu: “Thương người như thể thương thân” hay “Lá lành đùm lá rách”, đó phải chăng là lời nhắc nhở của tổ tiên dành cho con cháu rằng hãy luôn luôn yêu thương và chia sẻ với những người xung quanh? Lòng nhân ái, yêu thương con người đã trở thành truyền thống quý báu của dân tộc và vì vậy, nó đóng vai trò vô cùng quan trọng trong nhân cách con người.
“Nhân” là người, “ái” là yêu thương. “Nhân ái” có thể hiểu là lòng yêu thương con người, chính là cách chúng ta trao đi yêu thương với những người xung quanh, chi sẻ với học từng niềm đau nỗi buồn cũng như vui với niềm vui và hạnh phúc của họ. Nhân ái chẳng phải là một tình cảm quá xa xôi: Chỉ là một niềm thương cảm với nhưng phận đời nghèo khổ, một cánh tay nâng đỡ lúc người gặp khó khăn. Đôi lúc nó chỉ là một bữa ăn dành cho những đứa trẻ vô gia cư, là một quyển sách cũ dành cho trẻ em nghèo. Chỉ là một ánh lửa tình thương nhỏ nhoi ấy thôi nghĩa là ta đang dung lòng nhân ái truyền đi ngọc lửa của sức sống, của tình yêu.
Nhân ái là truyền thống quý báu của dân tộc. Ngay từ khi còn thơ bé, ta đã được đắm chìm trong thế giới của những câu chuyện cổ tích màu nhiệm và tinh thần nhân văn trong câu chuyện ấy đã cho ta những cảm nhận đầu tiên về lòng nhân ái. Đó là lòng vị tha của người em trong “Cây khế”, là tấm lòng cao cả của nàng “Tấm” trong câu chuyện “Tấm Cám” thuở nào. Có thể nói rằng từ thời xa xưa, con người ta đã coi lòng nhân ái như một thước đo giá trị con người và cho đến hôm nay, những câu chuyện cổ tích ấy vẫn là một lời nhắc nhở với con cháu rằng hãy luôn giữ vững phẩm chất cao quý ấy.
Lòng nhân ái chính là một cánh tay nâng đỡ những người có số phận bất hạnh. Chính sự giúp đỡ kịp thời có thể sẽ thay đổi số phận một con người mãi mãi. Khi một người vấp ngã hay thất bại, trong thâm tâm ai cũng cảm thấy tương lai thật tối tăm, mù mịt và họ dễ có cảm giác tuyệt vọng. Nhưng chỉ cần một hành động chia sẻ, một cánh tay giúp đỡ có thể giúp họ vượt qua khoảng thời gian khó khăn này và tự tin tiến lên phía trước. Khi nước Pháp chìm trong nỗi đau khủng bố do những kẻ thuộc tổ chức Hồi giáo tự xưng IS gây ra ngày 13/11/2015, cả thế giới đã chia sẻ nỗi đau cùng họ và bởi thế, người dân Pháp vơi bớt nỗi buồn, gạt đi nước mắt để có thể đấu tranh chống lại những kẻ khủng bố như vậy.
Một người có lòng nhân ái, bản thân họ sẽ trở thành một Con Người với đầy đủ ý nghĩa của danh từ ấy. Có lòng nhân ái tức là trái tim họ vẫn chan chứa yêu thương, tâm hồn họ vẫn còn trong trẻo và chính họ cũng cảm thấy thanh thản trong cuộc sống của mình. Người không có lòng nhân ái không khác gì một kẻ đã đánh mất linh hồn. Sống không chỉ là để sống mà còn là để yêu thương. Bởi vậy, có lòng nhân ái tức là ta đang tự bồi đắp tâm hồn của chính mình, trao đi yêu thương và đồng thời cũng nhận lại lòng yêu thương nơi người khác. Cuộc sống sẽ tươi đẹp biết bao nếu ai trong mỗi chúng ta đều ý thức được tầm quan trọng của tấm lòng nhân ái.
Tuy nhiên, không phải ai cũng cảm thấy thương cảm với những người bất hạnh. Có những người thấy họ như vậy nhưng lại tỏ ra thờ ơ, không quan tâm, thậm chí trở nên vô cảm. Có những người tưởng rằng mình có lòng nhân ái nhưng lại bị kẻ xấu lợi dụng vào những việc làm phi nhân nghĩa, lừa đảo để rồi chính lòng nhân ái ấy lại bị sự nhẹ dạ cả tin đánh mất. Vì vậy, trao đi lòng nhân ái của mình nhưng cần phải đặt tình thương đúng chỗ là cách mà một người thông minh nên làm.
Mỗi người chúng ta, hãy tự bồi dưỡng cho mình một tấm lòng yêu thương và biết chia sẻ ngay từ những điều nhỏ nhất. Đừng làm ngơ trước những người xung quanh, hãy yêu thương họ, chia sẻ với họ bởi đâu ai biết mai kia họ còn ở bên ta mãi mãi? Hãy yêu thương khi còn có thể và đừng ngại ngần trao đi yêu thương.
Trong kho tàng văn học thế giới, có biết bao thiên tiểu thuyết đồ sộ. Bên cạnh đó, còn có những mẩu truyện rất ngắn, nhẹ nhàng, nhưng ý nghĩa của nó cũng không kém những thiên truyện kếch xù khác. Truyện Người ăn xin là một trong những truyện ngắn như vậy. Đây là một mẫu truyện ngắn với bức thông điệp về lòng nhân ái giữa con người với con người. Mẫu chuyện xoay quanh câu chuyện của một người ăn xin già đã để lại trong lòng người đọc nhiều suy nghĩ
Câu chuyện chỉ có hai nhân vật: người ăn xin đã già và một cậu bé. Người ăn xin được tác giả miêu tả là một người đã già với “đôi mắt đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, môi tái nhợt, áo quần tả tơi”. Như vậy, chúng ta thấy, đây không phải là một người ăn xin bình thường. Đây là một ông lão có hoàn cảnh đặc biệt, vô cùng khắc khổ. Tác giả không nói nhiều về hoàn cảnh của ông, mà thông qua việc miêu tả về ngoại hình, về sức khỏe và về cách ăn mặc, chúng ta biết được hoàn cảnh đáng thương của người ăn xin. Chắc hẳn, đã nhiều ngày người ăn xin chưa được miếng gì vào bụng, thì đôi môi ông mới tái nhợt như thế. Chắc hẳn rằng, đã lâu lắm rồi ông không xin được bộ quần áo tử tế nào để khoác lên người để che cho mình khỏi cái nắng, cái gió
Câu chuyện chỉ đơn giản là cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa người ăn xin và cậu bé nhân hậu. Người ăn xin trông thật đáng thương, bởi vậy, cậu bé đã “lục hết túi này đến túi kia” để mong kiếm được một cái gì đó cho người ăn xin. Vậy nhưng, “không có lấy một xu, không cả khăn tay, không có gì hết“. Và cuối cùng, cậu đã phải trả lời ông lão với vẻ thất vọng và có lỗi: “Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả!“. Câu trả lời của cậu cùng hành động nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của người ăn xin quả thực đã khiến cho người đọc thấm ấp áp vô cùng. Và chăc chắn, khi thấy hành động cùng lời xin lỗi đó, người ăn xin đã cảm động biết bao. Qua cử chỉ, lời nói, hành động ấy, người ăn xin đã cảm nhận được sự quan tâm, sự mong muốn sử chia xuất phát từ trái tim chan chứa tình yêu thương của cậu bé để rồi một nụ nười móm mém nở trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn của người ăn xin.
hắc hẳn rằng, nếu như, cậu bé có một cái gì trong túi, đồng xu hay bất kì một thứ nào đó, thì cậu hẳn sẽ cho hết ông lão mà không giữ lại bất cứ thứ gì cho mình. Thế nhưng, nhà văn đã tạo ra tình huống không có một cái gì cả. Thế nhưng không có mà lại có, không có vật chất nhưng có tình cảm, có tấm lòng. Người đọc thấy được khát khao muốn được “cho” muốn được chia sẻ của cậu bé là rất chân thành. Người đọc còn cảm nhận được niềm hạnh phúc vô bờ bến của người “nhận” khi mà món quà được nhận lớn hơn tiền bạc, vật chất, đó là sự sẻ chia. Qua câu chuyện, tác giả muốn gửi gắm cho bạn đọc thông điệp về lòng nhân ái, về quy luật “cho” và “nhận”. Khi cậu bé “cho” ông lão sự cảm thông cũng là lcú cậu nhận được niềm vui và sự thanh thản trong tâm hồn. Lòng nhân ái như một phản xạ tự nhiên khi con người ta gặp những hoàn cảnh khóa khăn, cần được chia sẻ và giúp đỡ. Chính lòng nhân ái của cậu bé đã xoa dịu hoàn cảnh đáng thương của người ăn xin, đã làm cho người ăn xin cảm thấy ấm áp. Và chính lòng nhân ái của cậu đã cho cậu cũng nhận được một cái gì đó. Cuối truyện Tuốc-ghê-nhép viết: “Khi ấy, tôi chợt hiểu ra: Cả tôi nữa, tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông“. Mặc dù người đọc không biết điều mà cậu bé nhận lại được từ người ăn xin là gì. Nhưng chắc chắn chúng ta biết, cậu nhận lại được niềm vui, sự thanh thản trong tâm hồn. Đó là niềm hạnh phúc khi giúp được chút gì đó cho ông lão và sự thoải mái khi được ông lão thấu hiểu cho tấm lòng của mình. Khi người ăn xin nói: “Cháu ơi ! Cảm ơn cháu ! Như vạy là cháu đã cho lão rồi“, chúng ta biết người ăn xin đã cảm thấu được tấm lòng nhân ái bao la của cậu bé. Và chính sự thấu hiểu đó, đã khiến cậu bé bớt đi sự ăn năn lúc đầu vì không có bất cứ thứ vật chất nào để chia sẻ với người ăn xin.
Trong xã hội hiện nay, vẫn còn rất nhiều hoàn cảnh đáng thương cần được giúp đỡ, chia sẻ. Thế nhưng, cũng thật đáng buồn, đáng phê phán thay vì vẫn còn có những người thờ ơi, vô cảm trước hoàn cảnh của người khác. Con người dường như ích kỉ hơn, họ sống chỉ nghĩ đến bản thân mình mà quên đi đồng loại. Câu chuyện Người ăn xin của Tuốc-ghê-nhép là một hồi chuông cảnh báo cho thái độ sống, cách sống, cách đối xử giữa con người với nhau trong một cộng đồng, một xã hội. Câu chuyện đã để lại cho người đọc bài học ý nghĩa, sâu sắc