– Có chứ cháu, cháu cũng có thể là cô Tấm đấy thôi
Dịu ngạc nhiên:
– Có thật cháu cũng có thể làm cô Tấm không bà?
– Đúng rồi cháu ạ, ai cũng có thể làm cô Tấm cho cuộc đời mình cháu ạ.
Dù không hiểu ý bà lắm nhưng Dịu vẫn rất vui, vì từ lâu Dịu đã ao ước được mình một lần trở thành cô Tấm, bước ra từ quả thị vàng thơm phức trong bộ dạng thật xinh đẹp. Làm một cô Tấm thảo hiền, được mọi người yêu quý, nhưng chưa bao giờ trong đầu óc non nớt của cô bé lên 10 ấy nghĩ mình có thể làm một cô Tấm.
Một ngày, cũng như bao ngày khác, Dịu cắp sách rảo bước về nhà sau buổi học ở trường. Trên đường về, Dịu gặp cụ già đang mò mẫm để đi qua đường nhưng rất khó khăn. Nhanh chân chạy lại, Dịu dìu cụ qua đường, rồi tranh thủ đưa cụ về nhà. Đó là cụ Hón, nhà cũng gần nhà Dịu, chỉ cách một hẻm nhỏ, con cái bà ở xa, thỉnh thoảng giỗ chạp mới về, dăm ba hôm lại đi. Dịu nghe mẹ bảo, hồi xưa bà còn khỏe mạnh, làm thuê kiếm sống qua ngày. Nhưng sau trận ốm, tuổi cũng già cả nên bà yếu hẳn, giờ bà mở hàng bán nước chè đầu ngõ, bán cho khách vãng lai, kiếm dăm ba đồng bạc mỗi ngày.
Dịu thương bà lắm, giờ Dịu cũng đã lớn rồi không còn là cô bé nũng nịu ngày nào nữa, Dịu biết giúp mẹ việc nhà, rửa bát, quét nhà Dịu đều làm được hết. Thế là từ hôm đưa cụ về, Dịu quyết định mỗi ngày sẽ qua giúp cụ dọn dẹp nhà cửa, cho cụ đỡ phần nào. Cứ mỗi trưa, tranh thủ lúc rảnh, Dịu lại chạy qua nhà bà, thấy nhà chưa dọn dẹp là Dịu bắt tay làm ngay, hôm thì giúp bà lau ly chén, quét mạng nhện trong phòng, hôm thì Dịu nấu cơm trước cho bà, có hôm Dịu quét lá rụng nơi góc sân, hôm lại giúp bà giặt quần áo trong chậu. Dịu làm nhanh lắm, mọi việc cứ như đã thành thục lắm rồi. Cụ đi bán nước về tối, thấy nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng cũng lấy làm lạ, đem chuyện kể cho mọi người. Ai nấy cũng khen bà tốt phước, gặp được người lành, Dịu nghe mà giả vờ không hay, cứ tủm tỉm cười thích thú.
Hôm nọ, mẹ đi chợ về mua được mẻ cá to, Dịu xin mẹ một ít, chạy ra vườn hái thêm vài quả khế đem sang nấu cho cụ nồi canh. Cơm canh vừa chín, thì bỗng cụ Hón xuất hiện, Dịu bất ngờ hoảng hốt, lắp bắp:
– Cháu xin…..xin lỗi cụ….cháu vào nhà khi cụ chưa cho phép ạ!
Cụ Hón xoa đầu Dịu mỉm cười:
– Bấy lâu cụ tưởng là cô Tấm nào tốt bụng, hoá ra là nàng Tấm nhà mẹ Liên đấy à! Không sao đâu cháu ạ, cháu là cô Tấm ngoan nhất rồi đấy.
Dịu lau giọt nước mắt rồi hai bà cháu cùng dọn cơm, ngồi ăn cùng trò chuyện vui vẻ. Dịu đem chuyện của mình kể với cả nhà, nghe xong ai cũng khen ngợi, Dịu vui lắm. Giờ Dịu mới hiểu ra, hóa ra làm cô Tấm thật dễ dàng.
Thế là từ đó, ngày nào Dịu cũng qua đỡ đần giúp cụ, thỉnh thoảng Dịu còn rủ bạn bè qua chơi với cứu cho cụ đỡ buồn. Căn nhà cụ từ đây ngày một rộn ràng hơn, không còn trống trải như trước nữa.
Những đêm rằm trăng sáng, Dịu lại cùng bà ra sân ngắm trăng, ánh trăng tròn viên mãn, tuyệt đẹp, trăng luồn qua từng kẽ lá, toả xuống từng bóng cây, ánh trăng dịu hiền như ánh mắt ngoại vậy. Bà kể cho Dịu nghe biết bao là câu chuyện cổ tích, chuyện Thạch Sanh đốn củi, chuyện nàng lọ lem nghèo khổ lấy hoàng tử, chuyện Sọ Dừa chăm chỉ, thông minh,… và nhiều câu chuyện khác nữa. Dịu thích nhất là chuyện Tấm Cám nên cứ đòi bà kể mãi câu chuyện ấy, Dịu thần tượng cô Tấm lắm.
Một lần, Dịu thắc mắc hỏi bà:
– Bà ơi! Cô Tấm có ngoài đời thật không bà nhỉ? Cháu muốn được gặp cô Tấm quá, chắc cô Tâm xinh đẹp lắm bà nhỉ?
Bà mỉm cười, nụ cười trìu mến, nhìn Dịu với ánh mắt âu yếm:
– Có chứ cháu, cháu cũng có thể là cô Tấm đấy thôi
Dịu ngạc nhiên:
– Có thật cháu cũng có thể làm cô Tấm không bà?
– Đúng rồi cháu ạ, ai cũng có thể làm cô Tấm cho cuộc đời mình cháu ạ.
Dù không hiểu ý bà lắm nhưng Dịu vẫn rất vui, vì từ lâu Dịu đã ao ước được mình một lần trở thành cô Tấm, bước ra từ quả thị vàng thơm phức trong bộ dạng thật xinh đẹp. Làm một cô Tấm thảo hiền, được mọi người yêu quý, nhưng chưa bao giờ trong đầu óc non nớt của cô bé lên 10 ấy nghĩ mình có thể làm một cô Tấm.
Một ngày, cũng như bao ngày khác, Dịu cắp sách rảo bước về nhà sau buổi học ở trường. Trên đường về, Dịu gặp cụ già đang mò mẫm để đi qua đường nhưng rất khó khăn. Nhanh chân chạy lại, Dịu dìu cụ qua đường, rồi tranh thủ đưa cụ về nhà. Đó là cụ Hón, nhà cũng gần nhà Dịu, chỉ cách một hẻm nhỏ, con cái bà ở xa, thỉnh thoảng giỗ chạp mới về, dăm ba hôm lại đi. Dịu nghe mẹ bảo, hồi xưa bà còn khỏe mạnh, làm thuê kiếm sống qua ngày. Nhưng sau trận ốm, tuổi cũng già cả nên bà yếu hẳn, giờ bà mở hàng bán nước chè đầu ngõ, bán cho khách vãng lai, kiếm dăm ba đồng bạc mỗi ngày.
Dịu thương bà lắm, giờ Dịu cũng đã lớn rồi không còn là cô bé nũng nịu ngày nào nữa, Dịu biết giúp mẹ việc nhà, rửa bát, quét nhà Dịu đều làm được hết. Thế là từ hôm đưa cụ về, Dịu quyết định mỗi ngày sẽ qua giúp cụ dọn dẹp nhà cửa, cho cụ đỡ phần nào. Cứ mỗi trưa, tranh thủ lúc rảnh, Dịu lại chạy qua nhà bà, thấy nhà chưa dọn dẹp là Dịu bắt tay làm ngay, hôm thì giúp bà lau ly chén, quét mạng nhện trong phòng, hôm thì Dịu nấu cơm trước cho bà, có hôm Dịu quét lá rụng nơi góc sân, hôm lại giúp bà giặt quần áo trong chậu. Dịu làm nhanh lắm, mọi việc cứ như đã thành thục lắm rồi. Cụ đi bán nước về tối, thấy nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng cũng lấy làm lạ, đem chuyện kể cho mọi người. Ai nấy cũng khen bà tốt phước, gặp được người lành, Dịu nghe mà giả vờ không hay, cứ tủm tỉm cười thích thú.
Hôm nọ, mẹ đi chợ về mua được mẻ cá to, Dịu xin mẹ một ít, chạy ra vườn hái thêm vài quả khế đem sang nấu cho cụ nồi canh. Cơm canh vừa chín, thì bỗng cụ Hón xuất hiện, Dịu bất ngờ hoảng hốt, lắp bắp:
– Cháu xin…..xin lỗi cụ….cháu vào nhà khi cụ chưa cho phép ạ!
Cụ Hón xoa đầu Dịu mỉm cười:
– Bấy lâu cụ tưởng là cô Tấm nào tốt bụng, hoá ra là nàng Tấm nhà mẹ Liên đấy à! Không sao đâu cháu ạ, cháu là cô Tấm ngoan nhất rồi đấy.
Dịu lau giọt nước mắt rồi hai bà cháu cùng dọn cơm, ngồi ăn cùng trò chuyện vui vẻ. Dịu đem chuyện của mình kể với cả nhà, nghe xong ai cũng khen ngợi, Dịu vui lắm. Giờ Dịu mới hiểu ra, hóa ra làm cô Tấm thật dễ dàng.
Thế là từ đó, ngày nào Dịu cũng qua đỡ đần giúp cụ, thỉnh thoảng Dịu còn rủ bạn bè qua chơi với cứu cho cụ đỡ buồn. Căn nhà cụ từ đây ngày một rộn ràng hơn, không còn trống trải như trước nữa.
chúc bạn học tốt