Từ chấp niệm u mê từ bộ phim Trần Tình Lệnh, mình có làm 1 đoạn thơ về 16 năm vấn linh của Lam Trạm nhưng mình cảm thấy nhiều đoạn còn ngang với mình

By Josie

Từ chấp niệm u mê từ bộ phim Trần Tình Lệnh, mình có làm 1 đoạn thơ về 16 năm vấn linh của Lam Trạm nhưng mình cảm thấy nhiều đoạn còn ngang với mình chưa nghĩ ra tên cho nó, mong các cao nhân sửa cho mình (câu, từ, dấu câu, ) cũng như đặt tên cho đoạn thơ sau:
* Màn đêm lạnh lẽo phủ Vân Thâm
Tĩnh Thất vang lên một tiếng cầm
Vấn linh chờ người không chở lại
Mười sáu năm dài chẳng hồi âm
* Bất Dạ Thiên năm đó
Người buông tay ta chốn vực sâu
Chọn cái chết kết thúc hết u sầu
Người ra đi, mang đi tất cả
Ngày hôm ấy, khắp trời hoa rộn rã
Thiên hạ cười
Riêng góc trời chỉ có ta đau
* Loạn Táng Cương ta tìm kiếm rất lâu
Điên cuồng
Tuyệt vọng
Chẳng thấy người đâu
Một mảnh xương
Tàn hồn
Ta cũng chẳng thấy
Chỉ tìm thấy đứa bé người nuôi năm ấy
Thoi thóp
Sốt cao
Ta mang về Cô Tô chăm sóc
* Cô Tô năm ấy ba trăm roi giới tiên
Thân mang trọng thương nhưng ta chẳng than phiền
Máu nhuộm trung y
Thịt da lẫn lộn
“Vong Cơ biết tội, nhưng con không hối hận
Trắng, đen, chính, tà trước giờ vẫn bất phân
* Hàn Đàm lạnh lẽo ta quỳ suốt ba năm
Ba năm cấm túc là ba năm thương nhớ
Những tưởng thời gian sẽ vơi đi nỗi nhớ
Ngờ đâu để lại hai chữ “không nỡ”
Không nỡ quên người với chấp niêm trong tâm
Ba năm trôi qua, trôi thật lâu
Ba năm trôi qua để lại tình sâu
Nỗi đau xác thịt chẳng bằng trái tim đau
Vết thương trên lưng chẳng bằng vết thương lòng
Hàn Đàm lạnh lẽo chẳng bằng tim giá băng
* Ta mang thương thế về từ Loạn Táng Cương
Giới tiên ba trăm roi
Thương chồng thương
Thân mang trọng thương chẳng thể bước xuống giường
Lòng ta bi thương chẳng thể hồi phục được
Quyết tâm tìm người ở tứ phương
* Ta quyết tâm quay lại Loạn Táng Cương
Dù biết trước cảnh vẫn tang thương
Kết quả có lẽ vẫn như trước
Biết vậy lòng ta vẫn cố chấp
Vong Cơ cầm vẫn linh chẳng dứt
Lấy bình tĩnh dấu đi loạn trong tâm
* Tuyệt vọng quay về chốn Vân Thâm
Quyết vì người phạm gia quy một lần
Nhớ năm xưa đánh vỡ một vò rượu
Loại người thích nhất – Thiên tử tiếu Cô Tô
Ta cạn vò rượu chẳng đắn đo
Mong gặp được người dù chỉ trong mơ
Bóng người năm xưa còn ghi nhớ
Vò rượu đánh vỡ ta còn nợ
Chỉ có người giờ quên chưa???
* Nhớ Huyền Vũ động lúc khi xưa
Ngực trái ai kia rướm máu vì que hàn nung đỏ
Nếu còn sống, lạc ấn chắc còn đó
Đối với người chỉ là thoảng gió bay
Đối với ta là một trời day dứt
Không bảo vệ được người mình thương nhất
Tạ lỗi với người bằng vết lạc ấn xưa
Cầm que hàn đỏ chẳng đắn đo
Tự đặt lên ngực trái dù cháy thịt cháy da
Nỗi đau này sao sánh được nỗi đau ngày xa ấy
Ngày người buông tay
* Ta biết người rất thích ăn cay
Là thứ mà trước nay ta không thích
Lam thị nổi tiếng có Cô Tô song bích
Chẳng qua là tẻ nhạt bao la
Sắc màu cuộc sống người mang đến cho ta
Người giúp ta hiểu hồng trần nhiều vị
Người ra đi người lấy đi ngọt vị
Để lại cho ta toàn đắng cay
Dù sao đây cũng là vị người thích
Không nỡ buông
* A Uyển năm đó ta vẫn giúp người nuôi
Nuôi cùng lũ thỏ nhớ tới bóng hình người
Đổi họ Lam mong bình yên một đời
Lấy chữ Nguyện làm tên là ước nguyện
Đặt tự Tư Truy năm lên mười sáu tuổi
– Tìm hoài không thấy nhớ không nguôi (đây là ý nghĩa của tên Tư Truy: “tư” là tương tư, “truy” là tìm kiếm, nhưng “tư truy” lại là “tư quân bất khả truy” tức là “nhớ người nhưng không tìm được”)
* Mười sau năm dài thấm thoát trôi
Ta vân tìm người ở khắp nơi
May sao lại nghe Vong Tiện khúc
Cuối cùng ta cũng đợi được người
* Dù chờ mười sau năm hay chờ một đời
Chỉ cần ta gặp lại được người
Không uổng!…




Viết một bình luận