Từ nội dung đoạn trích trên, em hãy viết một đoạn văn ngắn (5 – 7 câu) về một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường đầu tiên của mình

Từ nội dung đoạn trích trên, em hãy viết một đoạn văn ngắn (5 – 7 câu) về một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường đầu tiên của mình

0 bình luận về “Từ nội dung đoạn trích trên, em hãy viết một đoạn văn ngắn (5 – 7 câu) về một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong ngày khai trường đầu tiên của mình”

  1.    Tôi vẫn còn nhứo như in ngày khai trường đầu tiên khi tôi bước chân vào lớp một. Tôi như một chú chim nhỏ đứng khép nép bên mẹ của mình. Tâm trạng hồi hộp là điều khó tránh khỏi. Bỗng nhiên có một bàn tay nhỏ nắm lấy đôi tay đang run, bồi hồi của tôi. Đó là một bạn nữ rất xinh đẹp, đáng yêu với đôi mắt to, tròn. Cậu ấy cầm tay tôi và dắt tôi vào trong lớp làm quan với các bạn khác. Tôi thấy rất ấm áp và hạnh phúc. Lúc đó tôi thật sự cảm thấy rất âm sáp và biết ơn người bạn nhỏ ấy. Bạn ấy đã giúp tôi phá bỏ đi cảm giác sợ hãi và hòa nhập với mọi người. Đó mãi là kỉ niệm mà tôi nhớ nhất đến bây giờ khi nhắc lại ngày khai trường đầu tiên.

    Bình luận
  2. *Tham khảo:

    Buổi mai hôm ấy, một buổi mai trời đẹp. Những đám mây trôi hững hờ khẽ đùa nghịch trên không trung. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi quanh những cây bên đường. Những chiếc lá vàng lượn vài vòng ở trên không, rồi nhẹ nhàng theo cơn gió chạm mặt đất. Xào xạc. Như mọi ngày của trước đây, mẹ vẫn đưa tôi đi học bằng chiếc xe đạp cũ này. Nhưng, hôm nay lại có nhiều đổi khác. Tất cả đều thay đổi một cách ngỡ ngàng. Từ bầu trời, đến cái cây hay ngôi nhà ven đường, dường như đều thay đổi. Tôi cảm thấy như vậy. Và bỗng nhận ra rằng, trong lòng tôi dường như có một cảm giác nào đó, khó tả. Cảm giác như mình đang thay đổi, để bước vào một thế giới màu nhiệm khác, to lớn hơn, đẹp đẽ hơn nhưng cũng xa lạ hơn.

    Cuối cùng cánh cổng trường cấp một cũng hiện ra trước mắt tôi. Nó to lớn quá! Tôi ngạc nhiên nhìn cánh cổng. Bên trong kia, mọi người đang tụ tập rất đông, nói cười rộn rã. Và cũng thoáng lác đác vài cô cậu trạc tuổi tôi, nắm chặt tay người thân và chỉ rụt rè nhìn ra quanh mình. Tôi nắm chặt tay mẹ, đi từng bước, từ từ. Sau đó, một cô giáo có mái tóc đen, dài, mặc chiếc áo dài thướt tha, hiền dịu bước đến bên chúng tôi và nói: “Hôm nay là ngày vào lớp 1 đầu tiên của các em, các em hãy cố gắng học tập nhé. Xin cảm ơn các bậc phụ huynh đã quan tâm đến việc giáo dục cho thế hệ trẻ!”. Các phụ huynh vỗ tay rồi thì thầm điều gì đó với con mình. Các bạn xếp hàng trước cửa rồi chuẩn bị đi vào lớp. Tôi ngỡ ngàng. Một bàn tay dịu dàng nắm lấy vai tôi và đẩy tôi về phía các bạn đang đứng. Tôi không hiểu gì vẫn ngơ ngác và sợ hãi, tôi phải xa mẹ… Tôi bật khóc, ngay giữa đám đông. Cô giáo bước xuống nắm tay tôi, dắt vào lớp đưa tôi đến chỗ ngồi của mình. Tôi ngừng khóc, nhìn cô và các bạn nhỏ quanh mình. Rồi tự nhiên tôi thấy mình không còn sợ sệt gì nữa. Một cảm giác mới mẻ tràn đến bên tôi. Tôi thấy mình như chững chạc, lớn hẳn lên vậy.

    Bình luận

Viết một bình luận