Tưởng tượng mình là Tấm, anh/chị hãy kể lại quá trình đấu tranh của Tấm với mẹ con Cám sau khi trở thành hoàng hậu
0 bình luận về “Tưởng tượng mình là Tấm, anh/chị hãy kể lại quá trình đấu tranh của Tấm với mẹ con Cám sau khi trở thành hoàng hậu”
1. Mở bài:
_Giới thiệu bản thân cùng quá trình trở thành hoàng hậu và sự đấu tranh với mẹ con Cám.
2. Thân bài:
– Bị mẹ con Cám hại chết khi về giỗ bố.
– Hóa chim vàng anh bay về cung, báo hiệu sự hiên diện của mình và bị mẹ con Cám giết.
– Hóa thành cây xoan che bóng mát cho vua bị mẹ con Cám chặt cây làm khung cửi
– Hóa mình vào khung cửi và cảnh cáo mẹ con Cám, bị chúng
– Hóa thành quả thị, được một bà lão hái đem về.
– Gặp lại vua và được đón về cung điện.
– Trừng trị Cám một cách thích đáng.
3. Kết bài:
_Ý nghĩa của việc đấu tranh giành hạnh phúc.
Bài làm
Tôi là Tấm. Mẹ tôi mất sớm nên cha tôi đã đi bước nữa nên tôi đã sống cùng mẹ và dì ghẻ.Cha mất cũng là những ngày vô cùng tăm tối của tôi. Mãi đến khi vô tình vua nhặt được chiếc hài của tôi và tôi nên duyên với vua thì tôi mới thoát khỏi hành hạ của mẹ con Cám. Ngờ đâu mẹ con Cám vẫn độc ác như thế và tôi phải đấu tranh với mẹ con Cám để tìm lại hạnh phúc.
Giỗ cha đến nên tôi về giúp dì và em sửa soạn cỗ cúng ngày giỗ cha. Ngờ đâu dì ghẻ âm mưu kêu tôi hái cau và chặt cây cau làm tôi chết thảm. Sau đó thì Cám đã đường hoàng vào cugn thế vị trí của tôi.
Cái chết của tôi đến đầy tức tưởi. May thay, linh hồn tôi hóa thân vào thành chim vàng anh, suốt ngày quanh quẩn ở vườn ngự uyển. Tôi líu lo hót bên vua vì muốn vua bớt ủ ê, buồn bã. Sự quấn quýt của tôi làm vua chú ý: “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh, chui vào tay áo!”. Đậu lên vai rồi rúc vào tay áo nhà vua với bao nhugn nhớ. Nhưng tôi không ngờ đã bị Cám độc ác nhìn thấy và mách dì ghẻ để cùng nhau tìm cách tiêu diệt tôi. . Chúng bắt tôi làm thịt rồi vứt lông ra vườn. Không thấy bóng dáng vàng anh, vua hỏi thì Cám nói dối: “Thiếp có mang, thèm ăn thịt chim nên trộm phép bệ hạ đã giết ăn thịt mất rồi”. Chúng tàn nhẫn ngay khi tôi chỉ là một con vật.
KH tôi hóa thân thành hai cây xoan đào đẹp và trở thành chốn chiều chiều vua ra nằm đong đưa hóng mát đã khiến Cám nổi lòng ghen. Dì ghẻ tiếp tục xúi Cám sai thợ chặt hai cây xoan đào rồi nói là đóng khung cửi để dệt áo cho vua. Trở thành khung cửi của Cám, tôi bèn ra lời cảnh báo:
“Cót ca cót két, Lấy tranh chồng chị, Chị khoét mắt ra!”
Làm chuyện ác, Cám hoảng hốt mách với mẹ và dì ghẻ bảo con đốt khung cửi thành tro đem đổ thật xa. Cám làm theo lời mẹ và từ ấy, thực sự tôi cũng bị đến một nơi xa thật xa. Từ đống tro, loinh hồn tôi trở thành một cây thị cao lớn, cành lá xanh tươi. Đến mùa, cây thị ra nhiều hoa mà chỉ đậu có mỗi một quả. Tôi ẩn mình trong quả thị bấy lâu mà không biết rồi sẽ như thế nào. Liệu có còn lần tình cờ hữu duyên nào nữa cho tôi và vua về bên nhau.
Có bà lão hàng nước ở gần đấy ngửi thấy mùi thơm bèn ngẩng lên nhìn lẩm bẩm: “Thị ơi thị rụng bị bà. Bà để bà ngửi chứ bà không ăn”. Bà cụ hiền lành, nhân hậu cảm hóa được lòng tôi lạnh giá sau quán nhiều lần bị mẹ con Cám hãm hại nên tôi liền rụng xuống. Khi bà lão đi chợ hoặc vắng nhà, tôi từ quả thị bước ra chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa, nấu sẵn cơm cho bà. Dần dà, bà nghi ngờ và muốn tìm ra sự thật nên đã nấp sau cánh cửa nhà. Bà thấy tôi đang làm việc vội chạy lại ôm chầm lấy tôi rồi xé nát vỏ quả thị. Tôi đã sống cuộc sống bình yên bên bà lão, gói bành, nấu nước, têm trầu giúp đỡ bà như người thân yêu ruột thịt.
Ngày tháng dần trôi, một hôm vua ghé vào quán nước và nhìn thấy mấy miếng trầu têm cánh phượng bèn nghi ngờ và hỏi. Tôi đứng nép sau bức mành, nghe rõ câu chuyện và nhận ra nhà vua sau bao xa cách. Tôi vừa xuất hiện, nhà vua đã nhận ra nên đã bèn bảo bà lão thuật lại sự tình và rước tôi về cung. Duyên phận vợ chồng không dễ dàng gì có được,xa cách bao lâu lại về với nhau trong hân hoan, hạnh phúc.
Việc tôi vẫn còn sống mà lại trắng đẹp hơn xưa khiến Cám băn khoăn tự hỏi vì sao và không nguôi ghen tị. Tôi liền bày cho Cám tắm với nước sôi thì sẽ đẹp. Cám bị ghen tị che mờ mắt, hí hửng làm theo rồi chết đầy đau khổ. Dì ghẻ thấy vậy kinh hoàng, cũng lăn đùng ra mà chết. Từ đó,tôi sống hạnh phúc bên nhà vua với cuộc đời yên ấm.
Câu chuyện đấu tranh của tôi chính là hành trình tìm hạnh phúc với muôn vàn khổ ải. Kẻ ác thì luôn đầy rẫy nhưng chắc chắn, cái thiện vẫn là cái chiến thắng cuối cùng vượt lên trên tất cả. Hãy cứ sống lương thiện rồi bạn sẽ được hưởng hạnh phúc xứng đáng.
Tôi là Tấm, hoàng hậu của một nước. Hôm đó nhân ngày giỗ của cha, tôi trở về nhà với bao cho tròn chữ hiếu, nhưng nào ngờ đâu, cuộc đời tôi bắt đầu với nhiều biến cố xảy ra đúng ngày hôm ấy.
Tôi về đến nhà khi mặt trời chưa qua khỏi ngọn tre. Dì và Cám rất niềm nở chào đón tôi một cách khác thường. Dì nhờ tôi trèo lên cây cau xé một buồng để cúng cha. Tôi vâng lời dì trèo lên. Tôi nhớ về ngày xưa khi tôi chưa trở thành hoàng hậu, tôi vẫn thường trèo xé cau mang bán. Bao nhiêu kí ức chợt trở về.
Tôi mồ côi mẹ từ bé, được ít lâu thì cha đi bước nữa.Nhưng chẳng bao lâu, cha cũng bỏ tôi mà đi. Cũng từ đó tôi sống cùng dì ghẻ và Cám – cô em gái cùng cha khác mẹ với tôi. Từ lúc cha mất, tôi phải làm rất nhiều việc: ra đồng chăn trâu từ sáng sớm, rồi về nhà gánh nước, đến thái khoai, vớt bèo. Ban đêm còn phải xay lúa nữa cũng chưa hết việc …
Có lần dì đưa cho tôi và Cám mỗi người một cái giỏ bảo ra đồng bắt tôm tép, ai bắt được nhiều hơn thì dì thưởng yếm đỏ. Tôi mò cua bắt ốc đã quen nên chỉ một lát là xong, thấy vậy Cám lừa tôi, tranh thủ chút hết tôm tét vào giỏ của nó. Phát hiện, tôi chỉ biết ngồi khóc, Bụt đã hiện lên hỏi tôi sự tình. Sau đó Bụt này bảo tôi tìm lại trong giỏ xem còn thứ gì nữa không. Trong giỏ chỉ còn con cá bống. Tôi đem con cá bống ấy về nuôi nhưng không được bao lâu thì bống bị người ta ăn thịt. Bụt lại hiện lên và bao tôi tìm lại xương bống rồi đem chôn ở 4 chân giường.
Ít lâu sau thì nhà vua mở hội. Dì và Cám không muốn cho tôi đi nên đã trộn hẳn một đấu thóc với một đấu gạo rồi sai tôi ngồi nhặt riêng từng loại. Tôi lại khóc và Bụt hiện lên giúp đỡ, sai đàn chim sẻ xuống nhặt giúp tôi. Nhưng nghĩ tới việc tôi cũng không có áo quần đi dự hội nước mắt tôi rơi. Bụt hiện lên và bảo tôi đào bốn cái lọ ở chân giường lên. Ôi! Biết bao nhiêu thứ. Nào là áo quần đẹp, giày thêu, cả một con ngựa và bộ yên cương xinh xắn.Tôi vội thay y phục thắng ngựa đi tham dự hội. Không may giữa đường tôi làm rơi mất một chiếc giày, thế là tôi gói chiếc giày còn lại kia vào khăn rồi đi tiếp. Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết tại sao nhà vua lại lượm được chiếc giày đó của tôi. Cũng nhờ đó mà bây giờ tôi mới có diễm phúc làm vợ chàng.
Đột nhiên cả thân cau rung chuyển đưa tôi trở về với thực tại. Tôi vội hỏi dì thì dì nói là dì đuổi kiến. Tôi chưa kịp xé cau thì cây đổ. Khoảng thời gian trước khi tôi không còn biết gì nữa thì tôi vẫn nhận ra chính dì đã âm mưu hại tôi.
Đôi mắt tôi từ từ nhắm lại và tôi cảm thấy như tôi được đưa tới một thế giới khác. Khi mở mắt ra thì tôi không còn là mình nữa mà là một chú chim vàng anh nhỏ bé. Tôi bay trở về hoàng cung với mong muốn ở cạnh chồng mình. Thì ra dì ghẻ và Cám hãm hại để thay thế tôi ở bên cạnh chàng. Tôi bèn đậu trên cành cây hót vang:
Sau đó, tôi đi tìm chồng mình. Vì tiếng hót vui tai, tôi luôn líu lo bên cạnh chàng. Cho đến khi chàng nói: “Vàng ảnh, vàng anh, có phải vợ anh chui vào tay áo” thì tôi biết rằng chàng vẫn luôn nhớ về mình.
Chàng bèn sai người làm một cái lồng bằng vàng cho tôi ở, sau đó tôi và chàng lại quấn quýt bên nhau. Cám thấy vậy, nhân lúc chàng đi vắng bèn giết thịt rồi vứt lông ra ngoài vườn. Lần này thì Bụt hiện lên, giờ tôi đã biết lần trước Bụt đã giúp tôi biến thành vàng anh, cho tôi cơ hội sống lại. Lần này người lại giúp tôi biến thành hai cây xoan đào ngay tại đống lông chim đó. Khi đi ra vườn ngự, chẳng mấy cây lớn tỏa bóng mát, chàng thấy vậy bèn sai quân hầu mắc võng cho chàng.
Mặc dù tôi không thể nói gì được gì dưới hình hài xoan đào nhưng được ở bên cạnh chàng tôi cũng rất hạnh phúc. Cũng chẳng được bao lâu, Cám lại quyết tâm ra tay với tôi, trong đêm mưa gió ấy, chính Cám đã dùng dao chặt tôi ra từng đoạn. Tôi đau đớn nhưng tôi không thể kêu cứu. Cám mang tôi đi đóng thành khung cửi. Vì quá tức giận nên khi Cám sử dụng khung cửi tôi đã chửi rủa: ”Cót ca cót két, lấy tranh chồng chị,chị khoét mắt ra “.
Cám sợ hãi ra mặt, chạy vội đi, cuối cùng Cám dùng một ngọn lửa để khiến tôi một lần nữa biết mất. Có lẽ nó muốn chắc chắn hơn nên đã mang tất cả phần tro bụi còn lại của tôi ra khỏi hoàng cung, mang đi thật xa.
Nhưng có lẽ số phận chưa muốn chàng và tôi phải xa nhau mãi mãi nên từ chỗ tro bụi của tôi mọc lên một cây thị. Con người tôi một lần nữa lại biến hóa. Tôi trở thành một trái thị duy nhất trên cây, tỏa hương thơm ngát. Cho đến một ngày, bà hàng nước ngửi thấy mùi thơm, ngẩng đầu nhìn lên và nói: “Thị ơi thị, rụng vào bị bà, bà đem bà ngửi chứ bà không ăn” thì tôi biết rằng tôi đã gặp được người tốt thực sự. Tôi thả mình vào bị của bà trao phó số mệnh tôi vào tay con người ấy nhưng tôi hi vọng lần này là lần cuối cùng tôi phải biến hóa.
Có lẽ tôi đã lựa chọn đúng khi quyết định rơi vào bị bà hàng nước ấy. Ngày nào bà lão cũng đi chợ và khi ấy tôi mới chui khỏi vỏ thị để phụ bà lão dọn dẹp nhà cửa. Thật hạnh phúc làm sao khi trở về với hình dáng con người.
Như mọi ngày, khi bà lão ra khỏi nhà thì tôi lại thoát mình ra khỏi vỏ thị để giúp bà dọn dẹp nhà cửa nhưng hôm nay thì bà lão đột nhiên trở về. Bà chạy ngay tới và ôm chầm lấy tôi, xé vụn vỏ thị. Từ đó tôi sống chung với bà lão và bà ấy coi tôi giống như con gái bà. Tuy có được cuộc sống bình yên nhưng tôi lúc nào cũng nhớ về chàng vì vậy tôi luôn têm trầu cánh phượng mà nhớ đến chàng.
Cuối cùng, chắc số phận thương tình, chàng ghé chân qua hàng nước của bà lão, thấy miếng trầu hình dáng quen thuộc mới hỏi chuyện. Thế là vợ chồng tôi đã được đoàn tụ, tôi hạnh phúc khôn cùng.
Qua bao đau khổ, giờ đây tôi chỉ mong sống phần đời còn lại của mình thật yên bình và hạnh phúc bên chàng mà thôi. Và tôi cũng chợt hiểu ra, mọi thứ trên đời này đều có quan hệ nhân quả. Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác.
1. Mở bài:
_Giới thiệu bản thân cùng quá trình trở thành hoàng hậu và sự đấu tranh với mẹ con Cám.
2. Thân bài:
– Bị mẹ con Cám hại chết khi về giỗ bố.
– Hóa chim vàng anh bay về cung, báo hiệu sự hiên diện của mình và bị mẹ con Cám giết.
– Hóa thành cây xoan che bóng mát cho vua bị mẹ con Cám chặt cây làm khung cửi
– Hóa mình vào khung cửi và cảnh cáo mẹ con Cám, bị chúng
– Hóa thành quả thị, được một bà lão hái đem về.
– Gặp lại vua và được đón về cung điện.
– Trừng trị Cám một cách thích đáng.
3. Kết bài:
_Ý nghĩa của việc đấu tranh giành hạnh phúc.
Bài làm
Tôi là Tấm. Mẹ tôi mất sớm nên cha tôi đã đi bước nữa nên tôi đã sống cùng mẹ và dì ghẻ.Cha mất cũng là những ngày vô cùng tăm tối của tôi. Mãi đến khi vô tình vua nhặt được chiếc hài của tôi và tôi nên duyên với vua thì tôi mới thoát khỏi hành hạ của mẹ con Cám. Ngờ đâu mẹ con Cám vẫn độc ác như thế và tôi phải đấu tranh với mẹ con Cám để tìm lại hạnh phúc.
Giỗ cha đến nên tôi về giúp dì và em sửa soạn cỗ cúng ngày giỗ cha. Ngờ đâu dì ghẻ âm mưu kêu tôi hái cau và chặt cây cau làm tôi chết thảm. Sau đó thì Cám đã đường hoàng vào cugn thế vị trí của tôi.
Cái chết của tôi đến đầy tức tưởi. May thay, linh hồn tôi hóa thân vào thành chim vàng anh, suốt ngày quanh quẩn ở vườn ngự uyển. Tôi líu lo hót bên vua vì muốn vua bớt ủ ê, buồn bã. Sự quấn quýt của tôi làm vua chú ý: “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh, chui vào tay áo!”. Đậu lên vai rồi rúc vào tay áo nhà vua với bao nhugn nhớ. Nhưng tôi không ngờ đã bị Cám độc ác nhìn thấy và mách dì ghẻ để cùng nhau tìm cách tiêu diệt tôi. . Chúng bắt tôi làm thịt rồi vứt lông ra vườn. Không thấy bóng dáng vàng anh, vua hỏi thì Cám nói dối: “Thiếp có mang, thèm ăn thịt chim nên trộm phép bệ hạ đã giết ăn thịt mất rồi”. Chúng tàn nhẫn ngay khi tôi chỉ là một con vật.
KH tôi hóa thân thành hai cây xoan đào đẹp và trở thành chốn chiều chiều vua ra nằm đong đưa hóng mát đã khiến Cám nổi lòng ghen. Dì ghẻ tiếp tục xúi Cám sai thợ chặt hai cây xoan đào rồi nói là đóng khung cửi để dệt áo cho vua. Trở thành khung cửi của Cám, tôi bèn ra lời cảnh báo:
“Cót ca cót két,
Lấy tranh chồng chị,
Chị khoét mắt ra!”
Làm chuyện ác, Cám hoảng hốt mách với mẹ và dì ghẻ bảo con đốt khung cửi thành tro đem đổ thật xa. Cám làm theo lời mẹ và từ ấy, thực sự tôi cũng bị đến một nơi xa thật xa. Từ đống tro, loinh hồn tôi trở thành một cây thị cao lớn, cành lá xanh tươi. Đến mùa, cây thị ra nhiều hoa mà chỉ đậu có mỗi một quả. Tôi ẩn mình trong quả thị bấy lâu mà không biết rồi sẽ như thế nào. Liệu có còn lần tình cờ hữu duyên nào nữa cho tôi và vua về bên nhau.
Có bà lão hàng nước ở gần đấy ngửi thấy mùi thơm bèn ngẩng lên nhìn lẩm bẩm: “Thị ơi thị rụng bị bà. Bà để bà ngửi chứ bà không ăn”. Bà cụ hiền lành, nhân hậu cảm hóa được lòng tôi lạnh giá sau quán nhiều lần bị mẹ con Cám hãm hại nên tôi liền rụng xuống. Khi bà lão đi chợ hoặc vắng nhà, tôi từ quả thị bước ra chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa, nấu sẵn cơm cho bà. Dần dà, bà nghi ngờ và muốn tìm ra sự thật nên đã nấp sau cánh cửa nhà. Bà thấy tôi đang làm việc vội chạy lại ôm chầm lấy tôi rồi xé nát vỏ quả thị. Tôi đã sống cuộc sống bình yên bên bà lão, gói bành, nấu nước, têm trầu giúp đỡ bà như người thân yêu ruột thịt.
Ngày tháng dần trôi, một hôm vua ghé vào quán nước và nhìn thấy mấy miếng trầu têm cánh phượng bèn nghi ngờ và hỏi. Tôi đứng nép sau bức mành, nghe rõ câu chuyện và nhận ra nhà vua sau bao xa cách. Tôi vừa xuất hiện, nhà vua đã nhận ra nên đã bèn bảo bà lão thuật lại sự tình và rước tôi về cung. Duyên phận vợ chồng không dễ dàng gì có được,xa cách bao lâu lại về với nhau trong hân hoan, hạnh phúc.
Việc tôi vẫn còn sống mà lại trắng đẹp hơn xưa khiến Cám băn khoăn tự hỏi vì sao và không nguôi ghen tị. Tôi liền bày cho Cám tắm với nước sôi thì sẽ đẹp. Cám bị ghen tị che mờ mắt, hí hửng làm theo rồi chết đầy đau khổ. Dì ghẻ thấy vậy kinh hoàng, cũng lăn đùng ra mà chết. Từ đó,tôi sống hạnh phúc bên nhà vua với cuộc đời yên ấm.
Câu chuyện đấu tranh của tôi chính là hành trình tìm hạnh phúc với muôn vàn khổ ải. Kẻ ác thì luôn đầy rẫy nhưng chắc chắn, cái thiện vẫn là cái chiến thắng cuối cùng vượt lên trên tất cả. Hãy cứ sống lương thiện rồi bạn sẽ được hưởng hạnh phúc xứng đáng.
Tôi là Tấm, hoàng hậu của một nước. Hôm đó nhân ngày giỗ của cha, tôi trở về nhà với bao cho tròn chữ hiếu, nhưng nào ngờ đâu, cuộc đời tôi bắt đầu với nhiều biến cố xảy ra đúng ngày hôm ấy.
Tôi về đến nhà khi mặt trời chưa qua khỏi ngọn tre. Dì và Cám rất niềm nở chào đón tôi một cách khác thường. Dì nhờ tôi trèo lên cây cau xé một buồng để cúng cha. Tôi vâng lời dì trèo lên. Tôi nhớ về ngày xưa khi tôi chưa trở thành hoàng hậu, tôi vẫn thường trèo xé cau mang bán. Bao nhiêu kí ức chợt trở về.
Tôi mồ côi mẹ từ bé, được ít lâu thì cha đi bước nữa.Nhưng chẳng bao lâu, cha cũng bỏ tôi mà đi. Cũng từ đó tôi sống cùng dì ghẻ và Cám – cô em gái cùng cha khác mẹ với tôi. Từ lúc cha mất, tôi phải làm rất nhiều việc: ra đồng chăn trâu từ sáng sớm, rồi về nhà gánh nước, đến thái khoai, vớt bèo. Ban đêm còn phải xay lúa nữa cũng chưa hết việc …
Có lần dì đưa cho tôi và Cám mỗi người một cái giỏ bảo ra đồng bắt tôm tép, ai bắt được nhiều hơn thì dì thưởng yếm đỏ. Tôi mò cua bắt ốc đã quen nên chỉ một lát là xong, thấy vậy Cám lừa tôi, tranh thủ chút hết tôm tét vào giỏ của nó. Phát hiện, tôi chỉ biết ngồi khóc, Bụt đã hiện lên hỏi tôi sự tình. Sau đó Bụt này bảo tôi tìm lại trong giỏ xem còn thứ gì nữa không. Trong giỏ chỉ còn con cá bống. Tôi đem con cá bống ấy về nuôi nhưng không được bao lâu thì bống bị người ta ăn thịt. Bụt lại hiện lên và bao tôi tìm lại xương bống rồi đem chôn ở 4 chân giường.
Ít lâu sau thì nhà vua mở hội. Dì và Cám không muốn cho tôi đi nên đã trộn hẳn một đấu thóc với một đấu gạo rồi sai tôi ngồi nhặt riêng từng loại. Tôi lại khóc và Bụt hiện lên giúp đỡ, sai đàn chim sẻ xuống nhặt giúp tôi. Nhưng nghĩ tới việc tôi cũng không có áo quần đi dự hội nước mắt tôi rơi. Bụt hiện lên và bảo tôi đào bốn cái lọ ở chân giường lên. Ôi! Biết bao nhiêu thứ. Nào là áo quần đẹp, giày thêu, cả một con ngựa và bộ yên cương xinh xắn.Tôi vội thay y phục thắng ngựa đi tham dự hội. Không may giữa đường tôi làm rơi mất một chiếc giày, thế là tôi gói chiếc giày còn lại kia vào khăn rồi đi tiếp. Đến tận bây giờ tôi vẫn không biết tại sao nhà vua lại lượm được chiếc giày đó của tôi. Cũng nhờ đó mà bây giờ tôi mới có diễm phúc làm vợ chàng.
Đột nhiên cả thân cau rung chuyển đưa tôi trở về với thực tại. Tôi vội hỏi dì thì dì nói là dì đuổi kiến. Tôi chưa kịp xé cau thì cây đổ. Khoảng thời gian trước khi tôi không còn biết gì nữa thì tôi vẫn nhận ra chính dì đã âm mưu hại tôi.
Đôi mắt tôi từ từ nhắm lại và tôi cảm thấy như tôi được đưa tới một thế giới khác. Khi mở mắt ra thì tôi không còn là mình nữa mà là một chú chim vàng anh nhỏ bé. Tôi bay trở về hoàng cung với mong muốn ở cạnh chồng mình. Thì ra dì ghẻ và Cám hãm hại để thay thế tôi ở bên cạnh chàng. Tôi bèn đậu trên cành cây hót vang:
“Phơi áo chồng tao phơi lao phơi sào, chớ phơi bờ rào, rách áo chồng tao.”
Sau đó, tôi đi tìm chồng mình. Vì tiếng hót vui tai, tôi luôn líu lo bên cạnh chàng. Cho đến khi chàng nói: “Vàng ảnh, vàng anh, có phải vợ anh chui vào tay áo” thì tôi biết rằng chàng vẫn luôn nhớ về mình.
Chàng bèn sai người làm một cái lồng bằng vàng cho tôi ở, sau đó tôi và chàng lại quấn quýt bên nhau. Cám thấy vậy, nhân lúc chàng đi vắng bèn giết thịt rồi vứt lông ra ngoài vườn. Lần này thì Bụt hiện lên, giờ tôi đã biết lần trước Bụt đã giúp tôi biến thành vàng anh, cho tôi cơ hội sống lại. Lần này người lại giúp tôi biến thành hai cây xoan đào ngay tại đống lông chim đó. Khi đi ra vườn ngự, chẳng mấy cây lớn tỏa bóng mát, chàng thấy vậy bèn sai quân hầu mắc võng cho chàng.
Mặc dù tôi không thể nói gì được gì dưới hình hài xoan đào nhưng được ở bên cạnh chàng tôi cũng rất hạnh phúc. Cũng chẳng được bao lâu, Cám lại quyết tâm ra tay với tôi, trong đêm mưa gió ấy, chính Cám đã dùng dao chặt tôi ra từng đoạn. Tôi đau đớn nhưng tôi không thể kêu cứu. Cám mang tôi đi đóng thành khung cửi. Vì quá tức giận nên khi Cám sử dụng khung cửi tôi đã chửi rủa: ”Cót ca cót két, lấy tranh chồng chị,chị khoét mắt ra “.
Cám sợ hãi ra mặt, chạy vội đi, cuối cùng Cám dùng một ngọn lửa để khiến tôi một lần nữa biết mất. Có lẽ nó muốn chắc chắn hơn nên đã mang tất cả phần tro bụi còn lại của tôi ra khỏi hoàng cung, mang đi thật xa.
Nhưng có lẽ số phận chưa muốn chàng và tôi phải xa nhau mãi mãi nên từ chỗ tro bụi của tôi mọc lên một cây thị. Con người tôi một lần nữa lại biến hóa. Tôi trở thành một trái thị duy nhất trên cây, tỏa hương thơm ngát. Cho đến một ngày, bà hàng nước ngửi thấy mùi thơm, ngẩng đầu nhìn lên và nói: “Thị ơi thị, rụng vào bị bà, bà đem bà ngửi chứ bà không ăn” thì tôi biết rằng tôi đã gặp được người tốt thực sự. Tôi thả mình vào bị của bà trao phó số mệnh tôi vào tay con người ấy nhưng tôi hi vọng lần này là lần cuối cùng tôi phải biến hóa.
Có lẽ tôi đã lựa chọn đúng khi quyết định rơi vào bị bà hàng nước ấy. Ngày nào bà lão cũng đi chợ và khi ấy tôi mới chui khỏi vỏ thị để phụ bà lão dọn dẹp nhà cửa. Thật hạnh phúc làm sao khi trở về với hình dáng con người.
Như mọi ngày, khi bà lão ra khỏi nhà thì tôi lại thoát mình ra khỏi vỏ thị để giúp bà dọn dẹp nhà cửa nhưng hôm nay thì bà lão đột nhiên trở về. Bà chạy ngay tới và ôm chầm lấy tôi, xé vụn vỏ thị. Từ đó tôi sống chung với bà lão và bà ấy coi tôi giống như con gái bà. Tuy có được cuộc sống bình yên nhưng tôi lúc nào cũng nhớ về chàng vì vậy tôi luôn têm trầu cánh phượng mà nhớ đến chàng.
Cuối cùng, chắc số phận thương tình, chàng ghé chân qua hàng nước của bà lão, thấy miếng trầu hình dáng quen thuộc mới hỏi chuyện. Thế là vợ chồng tôi đã được đoàn tụ, tôi hạnh phúc khôn cùng.
Qua bao đau khổ, giờ đây tôi chỉ mong sống phần đời còn lại của mình thật yên bình và hạnh phúc bên chàng mà thôi. Và tôi cũng chợt hiểu ra, mọi thứ trên đời này đều có quan hệ nhân quả. Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác.
Chúc bạn học tốt!:3