tưởng tượng mình là tấm kể về cuộc đời của mình từ khi sống với mẹ con cám đến khi được vua rước vào cung làm hoàng hậu
0 bình luận về “tưởng tượng mình là tấm kể về cuộc đời của mình từ khi sống với mẹ con cám đến khi được vua rước vào cung làm hoàng hậu”
Sinh và lớn lên trong một ra đình nghèo khó, mẹ tôi mất sớm tôi phải ở với dì ghẻ cùng con gái của dì là Cám. Tôi tên là Tấm. Mọi chuyện trong nhà toàn do tôi làm, quần quật suốt ngày không lúc nào ngơi tay.
Một hôm nọ khi mà dì ghẻ bảo tôi và Cám rằng “Sáng nay hai đứa ra đổng mò tép, Đứa nào bắt được đầy giỏ, ta sẽ thưởng cho cái yếm đào”. Và thế là tôi mải miết suốt buổi hi vọng nhận được món quà này. Còn Cám lại nhởn nhơ chơi, đến khi đã đầy giỏ tôm cá Cám bảo đầu tôi bị bẩn nên mách tôi cúi đầu xuống dòng nước để gội cho sạch. Nhưng khi tôi lên bờ thì Cám đã trút hết tôm cá của tôi mà về nhận phần thưởng.
Tủi thân quá tôi ôm mặt khóc rồi Bụt hiện lên, tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Bụt nghe và Bụt nói tìm kỹ xem trong giỏ còn gì không? Tôi thấy một con cá bống nhỏ. Bụt dặn tôi mang về thả xuống giếng và hàng ngày mang cơm cho bống ăn với lời Bụt dạy hãy gọi bống:
Bống bống bang bang, Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta, Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.
Mỗi lần nghe tôi gọi bống ngoi lên mặt nước ăn cơm tôi cho. Và con cá bống ngày một lớn lên trông thấy. Và đã để ý thấy tôi sau bữa cơm chiều thường ra giếng gánh nước, dì ghẻ lúc đó sinh nghi, sai Cám đi rình. Cám đã thật khôn khéo khi nấp sau bụi cây, nghe tôi gọi bống bèn nhẩm theo cho thuộc rồi về kể cho mẹ nghe. Đến tối, dì ghẻ bảo tôi:
-Con ơi con! Làng đã bắt đầu cấm đồng rồi đấy. Mai con đi chăn trâu phải chăn đồng xa, chớ chăn đồng nhà, làng bắt mất trâu.
Tôi nghe theo và khi dắt trâu về thì bống đã bị người ta ăn thịt. Tôi òa khóc nức nở thế rồi Bụt hiện lên hỏi rằng “Làm sao con khóc?”. Và rồi tôi lại kể sự tình cho Bụt nghe, Bụt bảo tôi rằng “Con bống của con đã bị người ta ăn thịt mất rồi, con nín đi rồi tìm nhặt lấy xương nó, kiếm bốn cái lọ bỏ vào, đem chôn dưới bốn chân giường con nằm”.
Tôi nghe theo Bụt và tìm xương bống mãi không thấy may được sự trợ giúp của con gà trống thì tôi đã tìm được xương bống và làm y như lời Bụt dặn.
Ở làng đang có hội, ai ai cũng đi, thấy được tôi mong đi hội thì dì ghẻ lấy hai đấu một gạo một thóc mà trộn vào với nhau, bắt tôi nhặt xong mới được đi. Tôi ôm mặt khóc, may thay một đàn chim sẻ xuống giúp tôi nhặt nên tôi mới có thể đi hội. Nhưng tôi lại chẳng có quần áo mới để đi, buồn quá tôi lại khóc thì lúc này Bụt hiện lên và bảo tôi đi đào 4 cái lọ xương bống trước đây lên. Tôi nghe theo và ôi có biết bao thứ đi dự hội tôi cầm. Đó là một bộ váy lụa đẹp, rồi một đôi hài vừa như in vậy, có cả một con ngựa và bộ yên cương xinh xắn tôi mừng rỡ và đi hội ngay. Trong lúc vội quá tôi làm rơi mất một chiếc hài ở đâu không biết nữa.
Khi mà chiếc kiệu vàng của nhà vua vừa đến chỗ lội thì hai con voi dẫn đầu không chịu đi, cứ cắm ngà xuống đất và kêu rống lên. Và như đoán biết có sự lạ, nhà vua sai quân lính thử tìm xem. Họ cũng đã nhặt được chiếc hài thêu của tôi, vội trình nhà vua. Lúc này đây thì nhà vua như đã cầm chiếc hài lên, ngắm nghía mãi rồi buột miệng khen ngợi rằng “Chiếc hài xinh quá! Người đi hài này hẳn phải là một trang tuyệt sắc!”.
Lúc này bỗng nhà vua ra lệnh cho tất cả đàn bà, con gái thử hài và tuyên bố ai đi vừa thì sẽ cưới làm hoàng hậu. Và cảnh đám hội như lại càng náo nhiệt. Các bà, các cô già trẻ như đã chen nhau đến chỗ thử hài nhưng không ai đi vừa. Mẹ con Cám cũng vào cầu may nhưng không một ai vừa chân cả. Cho đến lúc tôi bước ra thử, nhìn thấy tôi, Cám thấy vậy liền mách mẹ nhưng dì ghẻ không tin, bĩu môi nói lời cay đắng “Con nỡm! Chuông khánh còn chẳng ăn ai, nữa là mảnh chĩnh vứt ngoài bờ tre!”.
Và chiếc hài tôi thử vừa in, và đây là hài của tôi, tôi lại rút chiếc hài còn lại ra trong con mắt của sự ngỡ ngàng của mọi người. Và lúc này đây thì tôi được sống sung sướng, hạnh phúc bên nhà vua trẻ. Và khi đến ngày giỗ cha, tôi xin phép về giúp dì và em sửa soạn cỗ cúng. Và mụ dì ghẻ thấy tôi được làm hoàng hậu, hai người ghen ghét nhưng cố giấu. Dì cũng đã bảo tôi trèo cau, lấy một buồng để cúng cha. Tôi vừa leo lên đến ngọn thì dì chặt gốc. Chặt cau, cau đổ, tôi ngã xuống ao chết đuối. Dì ghẻ lúc này lại lấy quần áo của tôi cho Cám mặc rồi đưa vào cung nói dối vua rằng tôi chẳng may đã chết, nay cho em gái thay thế tôi.
Và lúc đó hồn tôi biến thành chim vàng anh, và tôi cứ suốt ngày quanh quẩn ở vườn ngự uyển mà nhìn chồng tôi. Cử thấy Cám giặt áo cho vua, đem ra phơi ở bờ rào, tôi hót rằng “Phơi áo chồng tao, thì phơi bằng sào, chớ phơi bờ rào, rách áo chồng tao!”. Khi nhắc nhở xong tôi bay thẳng vào cung, đậu ở cửa sổ. Nhà vua đang ủ ê, buồn bã, chắc như là người cũng đang nhớ thương người vợ bạc mệnh. Thấy tôi cứ quanh quẩn bên cạnh, nhà vua bảo rằng “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh, chui vào tay áo!”. Tôi như lại yêu và âu yếm đậu lên vai rồi rúc vào tay áo nhà vua. Một chiếc lổng được làm bằng vàng cho tôi ở. Nhà vua cứ suốt ngày quấn quýt bên tôi, chẳng hỏi han gì đến Cám cả.
Nhân lúc nhà vua đi vắng, thì lúc đó hai mẹ con Cám bắt tôi làm thịt rồi vứt lông ra vườn. Khi về thấy mất vàng anh, vua hỏi thì Cám đặt điều nói dối mà tâu “Thiếp có mang, thèm ăn thịt chim nên trộm phép bệ hạ đã giết ăn thịt mất rồi”. Nhà vua giận lắm nhưng không nói gì. Cho đến ngày hôm sau, từ đám lông chim mọc lên hai cây xoan đào thật đẹp. Và cho đên khi nhà vua đi dạo trong vườn, cây xòe cành lá che đầu vua, giống như hai cái lọng. Vua thấy vậy, liền đã sai lính hầu mắc võng vào giữa hai thân cây rồi chiều chiều ra nằm đong đưa hóng mát và cũng chẳng nói chuyện với Cám.
Lúc này Cám lại đem chuyện ấy mách mẹ. Nhân một hôm gió bão, khi mà dì ghẻ xúi nó sai thợ chặt hai cây xoan đào rồi nói là đóng khung cửi để dệt áo cho vua mặc. Và thêm một lần nữa hồn tôi nhập vào khung cửi nên mỗi lần Cám ngồi vào dệt, khung cửi lại phát ra tiếng kêu đầy đe dọa là:
Cót ca cót két, Lấy tranh chồng chị, Chị khoét mắt ra!
Cám lúc này đây đã rất hoảng hồn mách với mẹ, dì ghẻ bảo hãy đốt khung cửi thành tro rồi đem đổ thật xa. Cám làm theo, nhưng lại cũng từ đống tro bỗng mọc lên một cây thị cao lớn, cành lá xanh tươi. Và khi đã đến mùa, cây thị ra nhiều hoa mà chỉ đậu có mỗi một quả. Và lúc này đây hồn tôi náu trong quả thị vàng thơm ấy.
Một hôm, có một bà lão hàng nước ở gần đấy đi ngang qua, bà như đã ngửi thấy mùi thơm bèn ngẩng lên nhìn rồi giơ miệng bị ra, lẩm bẩm rằng:
-Thị ơi thị rụng bị bà.Bà để bà ngửi chứ bà không ăn.
Lúc đó thì ngay lập tức trái thị liền rụng xuống. Bà lão như mừng rỡ, vui mừng mang về cất vào buồng, thỉnh thoảng bà lại đem ra ngắm nghía. Và có những lúc bà lão đi chợ hoặc vắng nhà, thì tôi cũng đã từ quả thị bước ra, dọn dẹp nhà cửa, nấu sẵn cơm dẻo canh ngon cho bà lão khi đi chợ về
Bà lão lấy làm lạ lắm và một hôm bà cố ý tìm ra sự thật. Một lần, bà giả vờ đi chợ được một lúc thì bà lão quay lại Tôi như lúc này lại như đang lúi húi làm việc nhà như mọi khỉ thì bà lão bước vào, ôm chầm lấy tôi rồi xé nát vỏ quả thị. Từ đó, bà lão cũng như đã coi tôi như con gái. Tôi cũng đã giúp bà gói bánh, nấu nước, têm trầu để bà ngồi bán hàng.
Ít lâu sau, một hôm có người đàn ông trẻ là vua đi vi hành ghé vào quán nước. Nhìn thấy mấy miếng trầu cánh phượng, người ấy như bàng hoàng và hỏi ai têm, bà lão đáp là con gái mình têm. Lúc này đây tôi đứng nép sau bức mành, nghe rõ câu chuyện và nhận ra nhà vua. Nhà vua như đã cố năn nỉ bà lão đưa con gái ra cho mình xem mặt. Tôi bước ra thấy tôi xuất hiện, nhà vua đã nhận ra ngay, bèn bảo bà lão thuật lại sự tình, rồi nhà vua đã ra lệnh cho lính hầu mang kiệu rước tôi về cung.
Mẹ con Cám thấy vậy thì hết sức sợ hãi và lo lắng. Cám đã lân la hỏi tôi làm thế nào để trẻ đẹp được như thế, tôi lại bảo muốn đẹp thì tôi sẽ giúp cho. Tôi sai quân hầu nấu một nồi nước sôi, rồi bảo Cám đứng xuống hố. Cám bằng lòng. Lính đổ nước sôi vào hố, Cám chết. Và lúc đó dì ghẻ thấy vậy kinh hoàng, cũng lăn đùng ra mà chết. Tôi được sống yên ổn hạnh phúc bên nhà vua. Và dường như chính tình cảm vợ chồng lại càng thắm thiết, mặn nồng hơn trước.
Vậy là mọi chuyện đã qua. Từ một cô Tấm nghèo khổ, thiếu thốn, trải qua bao nhiêu gập ghềnh sóng gió, nay tôi cũng đã được thỏa lòng với ngôi vị Hoàng Hậu bên cạnh nhà vua đầy uy quyền, lộng lẫy.
Mẹ tôi mất sớm, cha lấy dì ghẻ về. Những tưởng dì sẽ thay mẹ yêu thương chăm sóc cho tôi nhưng ngược lại, bà ấy dành cho tôi tất cả những gì ác độc nhất. Ngày qua ngày, tôi sống trong buồn tủi, khổ sở. Bà chỉ quan tâm, yêu thương một mình Cám thôi. Thân phận làm chị nên cái gì tôi cũng nhường cho em. Thế nhưng, em cũng đâu có yêu thương gì tôi. Ngày dì sai hai chị em ra đồng bắt cá, Cám mải chơi đã lừa tôi lấy hết cá của tôi. Lúc ấy, tôi rất buồn.
Trong lòng nhớ mẹ vô cùng, chỉ mong sao mẹ vẫn còn sống, vẫn có thể dỗ dành mỗi khi tôi khóc. Tôi biết điều đó là không thể vì mẹ đã ra đi vĩnh viễn rồi. Nhưng đúng lúc tuyệt vọng nhất, Bụt đã hiện ra giúp đỡ tôi. Người bảo tôi xem còn lại gì trong giỏ không. Quả thật, còn lại một con cái bống. Bụt lại bảo hãy đem về nuôi, ngày ngày mang cơm cho bống ăn, gọi bống bằng những câu hát
“Bống bống bang bang
Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta
Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người”
Tôi làm theo lời Bụt dạy. Nhưng rồi vào một ngày đẹp trời. Tôi hát đi hát lại mấy lần mà không thấy Bống lên ăn như mọi khi. Thiết nghĩ có điều chẳng lành đã xảy ra. Quả đúng như vậy, một cục máu nổi lên từ dưới giếng. Tôi giật mình phát hiện ra Bống đã chết. Hóa ra, mẹ con Cám đã ở nhà ngấm ngầm theo dõi tôi, nhân lúc tôi đi vắng bắt Bống lên làm thịt. Quá buồn tủi, tôi chỉ biết khóc thôi. Bụt lại hiện lên bảo tôi hãy lấy xương bống chôn vào bốn chân giường. Tôi không biết chôn để làm gì nhưng cứ làm theo lời bụt bảo. Vì tôi tin rằng những điều Bụt dặn chắc chắn có ý nghĩa quan trọng.
Một năm nọ, nhà vua mở tiệc kén vợ. Tôi vui lắm. Dù biết thân phận mình nghèo hèn đói rách, sao có thể xứng với bữa tiệc này. Nhưng nhà vua đã có lệnh tất cả con gái trong vùng đều phải đến. Nhưng lại một lần nữa, mẹ con nhà Cám chèn ép tôi. Quần áo đẹp dì lấy cho Cám mặc hết. Đã vậy còn bắt tôi ở nhặt hết cả thúng gạo và thóc rồi mới được đi. Phận làm con, làm sao tôi có thể chống cự lại được. Trong lúc buồn tủi, Bụt lại hiện lên. Ngài như một vị cứu tinh của đời tôi vậy. Bụt gọi đàn chim sẻ đến giúp đỡ.
Chỉ trong nháy mắt, chúng đã nhặt hết cả thúng thóc. Nhưng tôi không có quần áo đi dự tiệc, Bụt lại bảo hãy đào bốn lọ xương bống ở chân giường lên. Lạ thay, tất cả những thứ trong đó là quần áo lụa là, đẹp lỗng lẫy, có cả ngựa nữa. Tôi sung sướng tắm rửa thay quần áo rồi cưỡi ngựa đi. Nhưng khi phóng qua một cây cầu đá, chẳng may tôi đánh rơi mất một chiếc hài. Khi đoàn xa giá chở vua đi qua cầu, thật kỳ lạ, con ngựa bỗng dừng lại nhất định không chịu đi. Có lẽ, nhà vua linh tính được điều gì nên đã sai quân lính nhảy xuống mò.
Lính mò lên được một chiếc hài xinh xắn. Vua ngắm nghía chiếc hài hồi lâu rồi hạ lệnh cho rao mời tất cả đám đàn bà con gái xem hội ướm thử, hễ ai đi vừa chiếc giầy thì vua sẽ lấy làm vợ. Con gái cả vùng ai ai cũng nô nức lần lượt đến thử nhưng chẳng ai đi vừa. Mẹ con Cám cũng thử nhưng không vừa. Tôi không dám trực tiếp nhận chiếc hài đó của mình vì không có bằng chứng gì. Tôi cũng đến thử như bao người khác. Tôi biết mẹ con Cám sẽ dè bỉu, chê bai tôi. Nhưng dù sao đó cũng là lệnh của nhà vua. Và tất nhiên tôi đi vừa chiếc hài vì nó là của tôi. Lập tức, tôi được nhà vua rước về cung làm Hoàng Hậu.
Cuộc đời tôi thay đổi từ đây. Trong cung, không thiếu một thứ gì nhưng hình ảnh khổ cực của người cha tôi vẫn chưa bao giờ quên. Ngày giỗ cha, tôi xin phép nhà vua cho về nhà một hôm. Tôi vâng lời dì trèo lên cây cau để xé cau xuống làm lễ cúng cha. Nhưng nào ngờ, mẹ con Cám ở dưới bảo nhau chặt gốc cau khiến tôi ngã lộn xuống ao. Tôi chết nhưng những gì diễn ra sau đó, Bụt đã dùng phép nhiệm màu hóa tôi thành chim Vàng Anh nên tôi biết hết mọi chuyện. Mẹ con Cám vội vàng lấy quần áo của tôi cho Cám mặc để vào cung thay tôi làm Hoàng Hậu.
Tôi biết nhà vua ngày đêm thương nhớ mình nhưng tôi không thể làm gì khác được. Nhìn Cám giặt quần áo cho vua, tôi chỉ có thể cất tiếng hót “Phơi áo chồng tao, phơi lao phơi sào, chớ phơi bờ rào, rách áo chồng tao”. Tôi bay đến bên cửa sổ. Nhìn nhà vua ngày đêm nhung nhớ mình, tôi cũng xót thương lắm. Dường như, ngài cũng cảm nhận được nên khi nhìn thấy tôi, ngài bảo “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh chui vào tay áo”. Tôi sung sướng bay ngay vào tay áo vua. Từ đó, hai vợ chồng ngày nào cũng quấn quýt bên nhau. Nhà vua còn sai quân lính làm riêng cho tôi một chiếc lồng chim nhỏ nhắn bằng vàng. Tôi ở bên cạnh vua, hót cho vua nghe. Vui rất vui. Nhưng ngược lại, Cám thấy vậy thì tức giận về mách với mẹ. Hai mẹ con lại bàn nhau hãm hại giết tôi một lần nữa.
Biến thành chim thì bị giết, Bụt lại cho tôi hóa thành hai cây xoan đào, mọc ở đúng chỗ Cám vứt lông chim. Ngày ngày nhà vua mắc võng nằm dưới gốc cây hóng gió, thư giãn. Tôi chỉ biết xòe những tán lá của mình xuống che mát cho vua. Chỉ mong vua có thể hiểu được tấm lòng của tôi. Nhưng làm sao vua có thể hiểu được cây chứ. Vua thấy cây mát thì ngày ngày ra nằm. Cám lại tức giận sai người chặt cây làm khung cửi. Lần này, trực tiếp Cám ngồi dệt nên tôi không có cơ hội gần vua nữa. Trong lúc dệt vải, tôi lên tiếng dạo cám:
“Cót ca cót két
Lấy tranh chồng chị
Chị khoét mắt ra”
Cám sợ quá, lại về nhà mách mẹ. Dì bảo đốt quách khung cửi rồi đổ tro ra thật xa cho yên tâm. Họ tưởng làm vậy là tôi đã biến mất vĩnh viễn. Nhưng ở đời, mọi chuyện đâu có dễ dàng vậy. Bụt lại cho tôi được làm cây thị. Mà trên cây chỉ ra duy nhất một trái. Ngày nọ, một bà cụ đi qua thấy thị thơm, tôi hiểu ý bà nên rơi vào bị bà, theo bà về nhà. Thấy bà hiền lành, tốt bụng nên ngày ngày tôi chui từ quả thị ra nấu nướng, dọn dẹp đỡ cho bà. Bà thấy điều lạ sinh nghi. Một hôm, tôi đang nấu nướng thì bà chợt quay trở về nhà và bắt gặp tôi. Bà chợt nhận ra sự thật và vội vàng xé vụn vỏ thị để tôi không chui vào đó nữa. Từ đó, hai bà cháu sống với nhau rất đầm ấm.
Một ngày đẹp trời, nhà vua đi ngang qua ghé vào nhà chơi. Hiểu tính nhà vua, tôi liền têm mấy miếng trầu để bà cụ mang ra mời vua. Như một dấu hiệu, ngay lập tức vua nhận ra cách têm trầu đặc biệt này chỉ có vợ mình mới biết. Vua xin bà được gặp người têm trầu. Ngài hạnh phúc khi nhận ra tôi vẫn còn sống. Và rồi, tôi theo ngài về cung. Cuộc sống vui vẻ trở lại. Còn Cám thấy tôi quay trở về thì sợ hãi bỏ đi.
Giờ đây, mọi chuyện đã qua. Mẹ con Cám cũng đã phải trở về cuộc sống của mình. Có lẽ họ cũng đã biết ân hận, biết nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi cũng chỉ mong sao họ không còn làm điều gian ác nữa. Còn tôi cũng sẽ cố gắng làm tròn bổn phận của một vị Hoàng Hậu nhân từ, tốt bụng, đem hạnh phúc đến cho muôn dân.
Sinh và lớn lên trong một ra đình nghèo khó, mẹ tôi mất sớm tôi phải ở với dì ghẻ cùng con gái của dì là Cám. Tôi tên là Tấm. Mọi chuyện trong nhà toàn do tôi làm, quần quật suốt ngày không lúc nào ngơi tay.
Một hôm nọ khi mà dì ghẻ bảo tôi và Cám rằng “Sáng nay hai đứa ra đổng mò tép, Đứa nào bắt được đầy giỏ, ta sẽ thưởng cho cái yếm đào”. Và thế là tôi mải miết suốt buổi hi vọng nhận được món quà này. Còn Cám lại nhởn nhơ chơi, đến khi đã đầy giỏ tôm cá Cám bảo đầu tôi bị bẩn nên mách tôi cúi đầu xuống dòng nước để gội cho sạch. Nhưng khi tôi lên bờ thì Cám đã trút hết tôm cá của tôi mà về nhận phần thưởng.
Tủi thân quá tôi ôm mặt khóc rồi Bụt hiện lên, tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Bụt nghe và Bụt nói tìm kỹ xem trong giỏ còn gì không? Tôi thấy một con cá bống nhỏ. Bụt dặn tôi mang về thả xuống giếng và hàng ngày mang cơm cho bống ăn với lời Bụt dạy hãy gọi bống:
Bống bống bang bang,
Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta,
Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người.
Mỗi lần nghe tôi gọi bống ngoi lên mặt nước ăn cơm tôi cho. Và con cá bống ngày một lớn lên trông thấy. Và đã để ý thấy tôi sau bữa cơm chiều thường ra giếng gánh nước, dì ghẻ lúc đó sinh nghi, sai Cám đi rình. Cám đã thật khôn khéo khi nấp sau bụi cây, nghe tôi gọi bống bèn nhẩm theo cho thuộc rồi về kể cho mẹ nghe. Đến tối, dì ghẻ bảo tôi:
-Con ơi con! Làng đã bắt đầu cấm đồng rồi đấy. Mai con đi chăn trâu phải chăn đồng xa, chớ chăn đồng nhà, làng bắt mất trâu.
Tôi nghe theo và khi dắt trâu về thì bống đã bị người ta ăn thịt. Tôi òa khóc nức nở thế rồi Bụt hiện lên hỏi rằng “Làm sao con khóc?”. Và rồi tôi lại kể sự tình cho Bụt nghe, Bụt bảo tôi rằng “Con bống của con đã bị người ta ăn thịt mất rồi, con nín đi rồi tìm nhặt lấy xương nó, kiếm bốn cái lọ bỏ vào, đem chôn dưới bốn chân giường con nằm”.
Tôi nghe theo Bụt và tìm xương bống mãi không thấy may được sự trợ giúp của con gà trống thì tôi đã tìm được xương bống và làm y như lời Bụt dặn.
Ở làng đang có hội, ai ai cũng đi, thấy được tôi mong đi hội thì dì ghẻ lấy hai đấu một gạo một thóc mà trộn vào với nhau, bắt tôi nhặt xong mới được đi. Tôi ôm mặt khóc, may thay một đàn chim sẻ xuống giúp tôi nhặt nên tôi mới có thể đi hội. Nhưng tôi lại chẳng có quần áo mới để đi, buồn quá tôi lại khóc thì lúc này Bụt hiện lên và bảo tôi đi đào 4 cái lọ xương bống trước đây lên. Tôi nghe theo và ôi có biết bao thứ đi dự hội tôi cầm. Đó là một bộ váy lụa đẹp, rồi một đôi hài vừa như in vậy, có cả một con ngựa và bộ yên cương xinh xắn tôi mừng rỡ và đi hội ngay. Trong lúc vội quá tôi làm rơi mất một chiếc hài ở đâu không biết nữa.
Khi mà chiếc kiệu vàng của nhà vua vừa đến chỗ lội thì hai con voi dẫn đầu không chịu đi, cứ cắm ngà xuống đất và kêu rống lên. Và như đoán biết có sự lạ, nhà vua sai quân lính thử tìm xem. Họ cũng đã nhặt được chiếc hài thêu của tôi, vội trình nhà vua. Lúc này đây thì nhà vua như đã cầm chiếc hài lên, ngắm nghía mãi rồi buột miệng khen ngợi rằng “Chiếc hài xinh quá! Người đi hài này hẳn phải là một trang tuyệt sắc!”.
Lúc này bỗng nhà vua ra lệnh cho tất cả đàn bà, con gái thử hài và tuyên bố ai đi vừa thì sẽ cưới làm hoàng hậu. Và cảnh đám hội như lại càng náo nhiệt. Các bà, các cô già trẻ như đã chen nhau đến chỗ thử hài nhưng không ai đi vừa. Mẹ con Cám cũng vào cầu may nhưng không một ai vừa chân cả. Cho đến lúc tôi bước ra thử, nhìn thấy tôi, Cám thấy vậy liền mách mẹ nhưng dì ghẻ không tin, bĩu môi nói lời cay đắng “Con nỡm! Chuông khánh còn chẳng ăn ai, nữa là mảnh chĩnh vứt ngoài bờ tre!”.
Và chiếc hài tôi thử vừa in, và đây là hài của tôi, tôi lại rút chiếc hài còn lại ra trong con mắt của sự ngỡ ngàng của mọi người. Và lúc này đây thì tôi được sống sung sướng, hạnh phúc bên nhà vua trẻ. Và khi đến ngày giỗ cha, tôi xin phép về giúp dì và em sửa soạn cỗ cúng. Và mụ dì ghẻ thấy tôi được làm hoàng hậu, hai người ghen ghét nhưng cố giấu. Dì cũng đã bảo tôi trèo cau, lấy một buồng để cúng cha. Tôi vừa leo lên đến ngọn thì dì chặt gốc. Chặt cau, cau đổ, tôi ngã xuống ao chết đuối. Dì ghẻ lúc này lại lấy quần áo của tôi cho Cám mặc rồi đưa vào cung nói dối vua rằng tôi chẳng may đã chết, nay cho em gái thay thế tôi.
Và lúc đó hồn tôi biến thành chim vàng anh, và tôi cứ suốt ngày quanh quẩn ở vườn ngự uyển mà nhìn chồng tôi. Cử thấy Cám giặt áo cho vua, đem ra phơi ở bờ rào, tôi hót rằng “Phơi áo chồng tao, thì phơi bằng sào, chớ phơi bờ rào, rách áo chồng tao!”. Khi nhắc nhở xong tôi bay thẳng vào cung, đậu ở cửa sổ. Nhà vua đang ủ ê, buồn bã, chắc như là người cũng đang nhớ thương người vợ bạc mệnh. Thấy tôi cứ quanh quẩn bên cạnh, nhà vua bảo rằng “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh, chui vào tay áo!”. Tôi như lại yêu và âu yếm đậu lên vai rồi rúc vào tay áo nhà vua. Một chiếc lổng được làm bằng vàng cho tôi ở. Nhà vua cứ suốt ngày quấn quýt bên tôi, chẳng hỏi han gì đến Cám cả.
Nhân lúc nhà vua đi vắng, thì lúc đó hai mẹ con Cám bắt tôi làm thịt rồi vứt lông ra vườn. Khi về thấy mất vàng anh, vua hỏi thì Cám đặt điều nói dối mà tâu “Thiếp có mang, thèm ăn thịt chim nên trộm phép bệ hạ đã giết ăn thịt mất rồi”. Nhà vua giận lắm nhưng không nói gì. Cho đến ngày hôm sau, từ đám lông chim mọc lên hai cây xoan đào thật đẹp. Và cho đên khi nhà vua đi dạo trong vườn, cây xòe cành lá che đầu vua, giống như hai cái lọng. Vua thấy vậy, liền đã sai lính hầu mắc võng vào giữa hai thân cây rồi chiều chiều ra nằm đong đưa hóng mát và cũng chẳng nói chuyện với Cám.
Lúc này Cám lại đem chuyện ấy mách mẹ. Nhân một hôm gió bão, khi mà dì ghẻ xúi nó sai thợ chặt hai cây xoan đào rồi nói là đóng khung cửi để dệt áo cho vua mặc. Và thêm một lần nữa hồn tôi nhập vào khung cửi nên mỗi lần Cám ngồi vào dệt, khung cửi lại phát ra tiếng kêu đầy đe dọa là:
Cót ca cót két,
Lấy tranh chồng chị,
Chị khoét mắt ra!
Cám lúc này đây đã rất hoảng hồn mách với mẹ, dì ghẻ bảo hãy đốt khung cửi thành tro rồi đem đổ thật xa. Cám làm theo, nhưng lại cũng từ đống tro bỗng mọc lên một cây thị cao lớn, cành lá xanh tươi. Và khi đã đến mùa, cây thị ra nhiều hoa mà chỉ đậu có mỗi một quả. Và lúc này đây hồn tôi náu trong quả thị vàng thơm ấy.
Một hôm, có một bà lão hàng nước ở gần đấy đi ngang qua, bà như đã ngửi thấy mùi thơm bèn ngẩng lên nhìn rồi giơ miệng bị ra, lẩm bẩm rằng:
-Thị ơi thị rụng bị bà.Bà để bà ngửi chứ bà không ăn.
Lúc đó thì ngay lập tức trái thị liền rụng xuống. Bà lão như mừng rỡ, vui mừng mang về cất vào buồng, thỉnh thoảng bà lại đem ra ngắm nghía. Và có những lúc bà lão đi chợ hoặc vắng nhà, thì tôi cũng đã từ quả thị bước ra, dọn dẹp nhà cửa, nấu sẵn cơm dẻo canh ngon cho bà lão khi đi chợ về
Bà lão lấy làm lạ lắm và một hôm bà cố ý tìm ra sự thật. Một lần, bà giả vờ đi chợ được một lúc thì bà lão quay lại Tôi như lúc này lại như đang lúi húi làm việc nhà như mọi khỉ thì bà lão bước vào, ôm chầm lấy tôi rồi xé nát vỏ quả thị. Từ đó, bà lão cũng như đã coi tôi như con gái. Tôi cũng đã giúp bà gói bánh, nấu nước, têm trầu để bà ngồi bán hàng.
Ít lâu sau, một hôm có người đàn ông trẻ là vua đi vi hành ghé vào quán nước. Nhìn thấy mấy miếng trầu cánh phượng, người ấy như bàng hoàng và hỏi ai têm, bà lão đáp là con gái mình têm. Lúc này đây tôi đứng nép sau bức mành, nghe rõ câu chuyện và nhận ra nhà vua. Nhà vua như đã cố năn nỉ bà lão đưa con gái ra cho mình xem mặt. Tôi bước ra thấy tôi xuất hiện, nhà vua đã nhận ra ngay, bèn bảo bà lão thuật lại sự tình, rồi nhà vua đã ra lệnh cho lính hầu mang kiệu rước tôi về cung.
Mẹ con Cám thấy vậy thì hết sức sợ hãi và lo lắng. Cám đã lân la hỏi tôi làm thế nào để trẻ đẹp được như thế, tôi lại bảo muốn đẹp thì tôi sẽ giúp cho. Tôi sai quân hầu nấu một nồi nước sôi, rồi bảo Cám đứng xuống hố. Cám bằng lòng. Lính đổ nước sôi vào hố, Cám chết. Và lúc đó dì ghẻ thấy vậy kinh hoàng, cũng lăn đùng ra mà chết. Tôi được sống yên ổn hạnh phúc bên nhà vua. Và dường như chính tình cảm vợ chồng lại càng thắm thiết, mặn nồng hơn trước.
chúc bạn học tốt
Bài Làm:
Vậy là mọi chuyện đã qua. Từ một cô Tấm nghèo khổ, thiếu thốn, trải qua bao nhiêu gập ghềnh sóng gió, nay tôi cũng đã được thỏa lòng với ngôi vị Hoàng Hậu bên cạnh nhà vua đầy uy quyền, lộng lẫy.
Mẹ tôi mất sớm, cha lấy dì ghẻ về. Những tưởng dì sẽ thay mẹ yêu thương chăm sóc cho tôi nhưng ngược lại, bà ấy dành cho tôi tất cả những gì ác độc nhất. Ngày qua ngày, tôi sống trong buồn tủi, khổ sở. Bà chỉ quan tâm, yêu thương một mình Cám thôi. Thân phận làm chị nên cái gì tôi cũng nhường cho em. Thế nhưng, em cũng đâu có yêu thương gì tôi. Ngày dì sai hai chị em ra đồng bắt cá, Cám mải chơi đã lừa tôi lấy hết cá của tôi. Lúc ấy, tôi rất buồn.
Trong lòng nhớ mẹ vô cùng, chỉ mong sao mẹ vẫn còn sống, vẫn có thể dỗ dành mỗi khi tôi khóc. Tôi biết điều đó là không thể vì mẹ đã ra đi vĩnh viễn rồi. Nhưng đúng lúc tuyệt vọng nhất, Bụt đã hiện ra giúp đỡ tôi. Người bảo tôi xem còn lại gì trong giỏ không. Quả thật, còn lại một con cái bống. Bụt lại bảo hãy đem về nuôi, ngày ngày mang cơm cho bống ăn, gọi bống bằng những câu hát
“Bống bống bang bang
Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta
Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người”
Tôi làm theo lời Bụt dạy. Nhưng rồi vào một ngày đẹp trời. Tôi hát đi hát lại mấy lần mà không thấy Bống lên ăn như mọi khi. Thiết nghĩ có điều chẳng lành đã xảy ra. Quả đúng như vậy, một cục máu nổi lên từ dưới giếng. Tôi giật mình phát hiện ra Bống đã chết. Hóa ra, mẹ con Cám đã ở nhà ngấm ngầm theo dõi tôi, nhân lúc tôi đi vắng bắt Bống lên làm thịt. Quá buồn tủi, tôi chỉ biết khóc thôi. Bụt lại hiện lên bảo tôi hãy lấy xương bống chôn vào bốn chân giường. Tôi không biết chôn để làm gì nhưng cứ làm theo lời bụt bảo. Vì tôi tin rằng những điều Bụt dặn chắc chắn có ý nghĩa quan trọng.
Một năm nọ, nhà vua mở tiệc kén vợ. Tôi vui lắm. Dù biết thân phận mình nghèo hèn đói rách, sao có thể xứng với bữa tiệc này. Nhưng nhà vua đã có lệnh tất cả con gái trong vùng đều phải đến. Nhưng lại một lần nữa, mẹ con nhà Cám chèn ép tôi. Quần áo đẹp dì lấy cho Cám mặc hết. Đã vậy còn bắt tôi ở nhặt hết cả thúng gạo và thóc rồi mới được đi. Phận làm con, làm sao tôi có thể chống cự lại được. Trong lúc buồn tủi, Bụt lại hiện lên. Ngài như một vị cứu tinh của đời tôi vậy. Bụt gọi đàn chim sẻ đến giúp đỡ.
Chỉ trong nháy mắt, chúng đã nhặt hết cả thúng thóc. Nhưng tôi không có quần áo đi dự tiệc, Bụt lại bảo hãy đào bốn lọ xương bống ở chân giường lên. Lạ thay, tất cả những thứ trong đó là quần áo lụa là, đẹp lỗng lẫy, có cả ngựa nữa. Tôi sung sướng tắm rửa thay quần áo rồi cưỡi ngựa đi. Nhưng khi phóng qua một cây cầu đá, chẳng may tôi đánh rơi mất một chiếc hài. Khi đoàn xa giá chở vua đi qua cầu, thật kỳ lạ, con ngựa bỗng dừng lại nhất định không chịu đi. Có lẽ, nhà vua linh tính được điều gì nên đã sai quân lính nhảy xuống mò.
Lính mò lên được một chiếc hài xinh xắn. Vua ngắm nghía chiếc hài hồi lâu rồi hạ lệnh cho rao mời tất cả đám đàn bà con gái xem hội ướm thử, hễ ai đi vừa chiếc giầy thì vua sẽ lấy làm vợ. Con gái cả vùng ai ai cũng nô nức lần lượt đến thử nhưng chẳng ai đi vừa. Mẹ con Cám cũng thử nhưng không vừa. Tôi không dám trực tiếp nhận chiếc hài đó của mình vì không có bằng chứng gì. Tôi cũng đến thử như bao người khác. Tôi biết mẹ con Cám sẽ dè bỉu, chê bai tôi. Nhưng dù sao đó cũng là lệnh của nhà vua. Và tất nhiên tôi đi vừa chiếc hài vì nó là của tôi. Lập tức, tôi được nhà vua rước về cung làm Hoàng Hậu.
Cuộc đời tôi thay đổi từ đây. Trong cung, không thiếu một thứ gì nhưng hình ảnh khổ cực của người cha tôi vẫn chưa bao giờ quên. Ngày giỗ cha, tôi xin phép nhà vua cho về nhà một hôm. Tôi vâng lời dì trèo lên cây cau để xé cau xuống làm lễ cúng cha. Nhưng nào ngờ, mẹ con Cám ở dưới bảo nhau chặt gốc cau khiến tôi ngã lộn xuống ao. Tôi chết nhưng những gì diễn ra sau đó, Bụt đã dùng phép nhiệm màu hóa tôi thành chim Vàng Anh nên tôi biết hết mọi chuyện. Mẹ con Cám vội vàng lấy quần áo của tôi cho Cám mặc để vào cung thay tôi làm Hoàng Hậu.
Tôi biết nhà vua ngày đêm thương nhớ mình nhưng tôi không thể làm gì khác được. Nhìn Cám giặt quần áo cho vua, tôi chỉ có thể cất tiếng hót “Phơi áo chồng tao, phơi lao phơi sào, chớ phơi bờ rào, rách áo chồng tao”. Tôi bay đến bên cửa sổ. Nhìn nhà vua ngày đêm nhung nhớ mình, tôi cũng xót thương lắm. Dường như, ngài cũng cảm nhận được nên khi nhìn thấy tôi, ngài bảo “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh chui vào tay áo”. Tôi sung sướng bay ngay vào tay áo vua. Từ đó, hai vợ chồng ngày nào cũng quấn quýt bên nhau. Nhà vua còn sai quân lính làm riêng cho tôi một chiếc lồng chim nhỏ nhắn bằng vàng. Tôi ở bên cạnh vua, hót cho vua nghe. Vui rất vui. Nhưng ngược lại, Cám thấy vậy thì tức giận về mách với mẹ. Hai mẹ con lại bàn nhau hãm hại giết tôi một lần nữa.
Biến thành chim thì bị giết, Bụt lại cho tôi hóa thành hai cây xoan đào, mọc ở đúng chỗ Cám vứt lông chim. Ngày ngày nhà vua mắc võng nằm dưới gốc cây hóng gió, thư giãn. Tôi chỉ biết xòe những tán lá của mình xuống che mát cho vua. Chỉ mong vua có thể hiểu được tấm lòng của tôi. Nhưng làm sao vua có thể hiểu được cây chứ. Vua thấy cây mát thì ngày ngày ra nằm. Cám lại tức giận sai người chặt cây làm khung cửi. Lần này, trực tiếp Cám ngồi dệt nên tôi không có cơ hội gần vua nữa. Trong lúc dệt vải, tôi lên tiếng dạo cám:
“Cót ca cót két
Lấy tranh chồng chị
Chị khoét mắt ra”
Cám sợ quá, lại về nhà mách mẹ. Dì bảo đốt quách khung cửi rồi đổ tro ra thật xa cho yên tâm. Họ tưởng làm vậy là tôi đã biến mất vĩnh viễn. Nhưng ở đời, mọi chuyện đâu có dễ dàng vậy. Bụt lại cho tôi được làm cây thị. Mà trên cây chỉ ra duy nhất một trái. Ngày nọ, một bà cụ đi qua thấy thị thơm, tôi hiểu ý bà nên rơi vào bị bà, theo bà về nhà. Thấy bà hiền lành, tốt bụng nên ngày ngày tôi chui từ quả thị ra nấu nướng, dọn dẹp đỡ cho bà. Bà thấy điều lạ sinh nghi. Một hôm, tôi đang nấu nướng thì bà chợt quay trở về nhà và bắt gặp tôi. Bà chợt nhận ra sự thật và vội vàng xé vụn vỏ thị để tôi không chui vào đó nữa. Từ đó, hai bà cháu sống với nhau rất đầm ấm.
Một ngày đẹp trời, nhà vua đi ngang qua ghé vào nhà chơi. Hiểu tính nhà vua, tôi liền têm mấy miếng trầu để bà cụ mang ra mời vua. Như một dấu hiệu, ngay lập tức vua nhận ra cách têm trầu đặc biệt này chỉ có vợ mình mới biết. Vua xin bà được gặp người têm trầu. Ngài hạnh phúc khi nhận ra tôi vẫn còn sống. Và rồi, tôi theo ngài về cung. Cuộc sống vui vẻ trở lại. Còn Cám thấy tôi quay trở về thì sợ hãi bỏ đi.
Giờ đây, mọi chuyện đã qua. Mẹ con Cám cũng đã phải trở về cuộc sống của mình. Có lẽ họ cũng đã biết ân hận, biết nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi cũng chỉ mong sao họ không còn làm điều gian ác nữa. Còn tôi cũng sẽ cố gắng làm tròn bổn phận của một vị Hoàng Hậu nhân từ, tốt bụng, đem hạnh phúc đến cho muôn dân.
Đây nha