Tưởng tượng và kể lại cuộc trò chuyện giữa em và cây phượng vĩ

By Anna

Tưởng tượng và kể lại cuộc trò chuyện giữa em và cây phượng vĩ

0 bình luận về “Tưởng tượng và kể lại cuộc trò chuyện giữa em và cây phượng vĩ”

  1. một lần em đi quanh sân trường thì thấy một cây phượng vĩ rất to và rồi em đến ngồi ghế đá. Bỗng em nghe thấy tiếng:

    – bạn j ơi 

    em nghe thấy hốt hoảng quay lại sau thì chẳng có ai rồi lại có tiếng cất lên :

    – mình là cây phượng vĩ nè bạn ko phải sợ đâu

     và rồi em bình tĩnh lại rồi hỏi :

    -ồ thì ra là cậu gọi mình cho mình hỏi là bạn ở đây mùa đông thế này bạn có lạnh ko

    – với lớp vỏ giầy của mình thì sẽ ko sau đâu – phượng vĩ đáp

    – à vậy à thế bạn có khát nước ko?

    -hì hì rễ của mình cắm sâu xuống đất vậy thì mình có thể hút nước được rồi, nhưng lúc gió mạnh ùa tới thì mình lại khó hút nước, thực vật là vậy đấy !

    – tội cậu thật, phải ở ngoài chứ ko như loài người bọn tớ đc ở trong nhà

    -thực vật bọn tớ khác loài người cậu, ở trong nhà ko đủ ánh sáng để bọn tớ quang hợp và tạo ra hơi nước và lá cây sẽ thoát khí để có lực hút nếu ko có thì mình sẽ héo mất. 

    -ồ cảm ơn bạn nha nhờ bạn mà mình đã có nhiều kiến thức hơn-em đáp

    và chúng em tạm biệt nhau, từ đó em và cây phượng vĩ đã làm bạn với nhau 

    Trả lời
  2. Sáng nay quả là một buổi sáng đẹp trời. Tôi bước ra khu vườn nhỏ dạo chơi. Chà, không khí thật trong lành, mát mẻ, không gian thật thoáng đãng, ông mặt trời tươi cười ban phát những tia nắng vàng tươi xuống vạn vật. Trên cành cây, những chú chim ca hót líu lo như đón chào một ngày mới. Bỗng tôi nghe thấy tiếng khóc của ai đó,em lien quay lưng lại, ồ thì ra là cây phuọng vĩ

     vì sao bạn khóc,tôi hỏi
    -Cậu thấy đấy, mình không được bà chủ rước về đây trồng như cô bưởi, chị na, bác chuối kia mà mình là cái cây không được ai trồng. Mình có được trên cõi dời này là nhờ cậu, cậu ăn quả rồi vứt hạt xuống đây. Không những thế mình còn chẳng được ai quan tâm, chăm sóc. Nhưng mình nghĩ số phận mình như vậy phải cố gắng vươn lên. Thế là hằng ngày mình cần mẫn làm việc để nuôi thân. Vậy mà bạn thấy đấy, suốt đêm qua mình đã khóc hết nước mắt, cả đêm không ngủ. Mình đau khổ quá! Cả thể xác lẫn tinh thần. Ước mơ được sống, được mang lại lợi ích cho con người của mình không bao giờ thực hiện được nữa.
    tôi ân cần:
    – Thế ai làm cậu ra nông nỗi này?
    Cây non lại tiếp:
    – Chiều hôm qua, tôi đang vui đùa cùng chị gió thì có một chú gà trống tham ăn quái ác đến bên tôi và nói: “Cây với trả cối, mày sống làm gì cho vướng mắt, thà cho mày chết đi để rộng chỗ cho ta còn bới run. Ôi, mình được một bữa ngon lành rồi. Thế rồi nó không ngần ngại rỉa ngọn tôi để ăn.
    – Thôi, cậu nín đi đừng khóc nữa. Tớ hiểu cả rồi. Loài cây các cậu thật có ích. Không những các cậu mang lại bầu không khí trong lành mà còn mang lại bao trái thơm, quả ngọt cho đời. Không có các cậu thì thử hỏi có còn sự sông này hay không? Thế mà thật đáng trách cho những ai vô tình hay có ý không hiểu được …

     chưa nói hết câu, tôi cx thấy mk vô tam quá, tôi liền nói:

    Bạn đùng khóc nữa, mình sẽ tưới n’ và chăm sóc bạn

    Trả lời

Viết một bình luận