Vào 20 năm sau,vào một ngày hè,em về thăm lại trường cũ,hãy viết thư cho một người bạn để kể về cuộc thăm trường đó.

Vào 20 năm sau,vào một ngày hè,em về thăm lại trường cũ,hãy viết thư cho một người bạn để kể về cuộc thăm trường đó.

0 bình luận về “Vào 20 năm sau,vào một ngày hè,em về thăm lại trường cũ,hãy viết thư cho một người bạn để kể về cuộc thăm trường đó.”

  1. Ánh thân mến!

    Đã lâu lắm rồi, bây giờ tớ mới có thể ngồi đây và viết thư cho cậu.

    Dạo này, cậu vẫn khỏe chứ? Cuộc sống hiện nay của cậu thế nào? Chúng mình đã gắn bó với nhau bao năm, giờ cậu đi xa, tớ nhớ cậu nhiều lắm. Tuy chúng ta đã trưởng thành, đã lớn lên, biết tự đứng trên đôi chân của chính mình, nhưng tớ vẫn không sao quên được những kỷ niệm của tuổi học trò ngây thơ đáng yêu. Cậu có cho tớ là dở hơi không khi giờ sắp trở thành một bà già mà vẫn mộng mơ như tuổi 18 …

    Cậu biết không, hè vừa rồi, tớ vừa về thăm ngôi trường cũ đấy. chúng mình đã xa nó hơn 20 năm rồi còn gì. Không hiểu sao, lúc đến gần trường tớ cảm thấy hồi hộp đến kì lạ. Đôi tay tớ run run và đôi chân thì bỗng như khựng lại, không thể bước tiếp dù chỉ là một đoạn ngắn để tiến sát ngôi trường hơn. Tớ cảm giác như mình đang sống lại những ngày đầu tiên vào cấp 2. Tớ và cậu, hai đứa cứ nắm chặt lấy tay nhau mà kinh ngạc trước vẻ đẹp đến “ lung linh ” của ngôi trường mới. Đường đi vào trường là hai hàng cây xà cừ xanh rợp bóng mát. Bên trong là hai dãy lớp ở hai bên. Giữ sân, tớ nhớ lúc ấy là kì đài, hai bên còn có hai cây thông và các khóm hoa hồng, hoa cúc được trồng theo hàng thẳng tắp. Đằng sau là phòng hội đồng, phía sau nữa là khu nhà tập thể cho các cô giáo, thầy giáo ở. Kế bên trường còn có một cái ao rộng lắm. Cứ mỗi lần mưa to, nước ao tràn lên, ngập cả cổng trường.

    Sau hai mươi năm, ngôi trường giờ không còn chật hẹp và nhỏ bé nữa. Không còn cái cảnh học sinh chạy nhảy chơi đùa mà bụi đất cứ mù lên hòa vào nắng đỏ úa của buổi chiều hôm. Có những cây long não to và đẹp lắm Như ạ, khéo phải đến hai người ôm đấy chứ. Tớ cảm thấy thật sự bất ngờ về sự thay đổi đó. Nhưng cũng phải thôi, đã hai mươi năm rồi còn gì. Chẳng lẽ, ngôi trường cứ cũ kĩ và nhỏ bé mãi hay sao.

    Tớ đã đi hỏi thăm và được biết: thầy Thắng, thầy Quang, cô Hòa, cô Hải, cô Minh đều đã về hưu cả. Chắc cô Minh tóc đã bạc trắng cả đầu. Chẳng biết, cô có còn nhớ những đứa học sinh khóa bọn mình không. Những học trò nghịch ngợm khiến cho cô phải than phiền nhiều. Cậu còn nhớ không, hồi ấy lớp chúng mình hay quậy phá nhất trường, luôn là tâm điểm của đủ mọi trò nghịch ngợm. Ấy vậy mà sang năm cuối cấp, mặt đứa nào cũng đầy những lo âu, cố cười, cố nói để quên đi những giờ phút cuối cùng ấy. Rồi đến buổi liên hoan chia tay, chẳng đứa nào nói ra nhưng tớ biết bọn nó đang mếu máo và muốn khóc nhiều lắm. Bốn năm gắn bó với trường, với lớp, với bạn bè, thầy cô, bảo sao mà không nhớ, không thương được chứ. Những trang lưu bút cứ truyền tay nhau không dứt. Những trang nhật ký lớp cười đến rụng răng mà bây giờ cũng đã trở thành kỉ niệm. Chao ôi! Cái thời ấy sao bọn mình ngây thơ và trong sáng thế. Nỗi buồn của tuổi học trò, niềm vui của học trò là những ngôi sao xa trên bầu trời xanh thẳm, luôn ánh lên vẻ đẹp lung linh vĩnh hằng …

    Tớ bước chân vào trường mà thấy cảm thấy ấm áp thân thương kì lạ. Chỗ này đây, trước kia là nơi bọn mình hay chơi nhảy dây, chỗ kia chơi đuổi bắt,  … Tớ vẫn còn nhớ câu của cậu viết trong lưu bút: “ Tuổi học sinh lung linh và nhiều màu sắc như bong bóng xà phòng. Nó đẹp thật đấy nhưng lại dễ vỡ đến vô cùng”. Đúng vậy, nhưng tớ sẽ không để những kỉ niệm ấy tan biến như bong bóng đâu, tớ sẽ mãi giữ gìn nó như một viên ngọc lung linh và đẹp đẽ nhất của một đời người.

    Trong thư, tớ có gửi kèm cho cậu một tấm ảnh về ngôi trường sau 20 năm. mong rằng, khi nhìn thấy tấm ảnh, cậu sẽ tưởng tượng ra được những sự thay đổi của ngôi trường thân yêu ngày nào.

    Thôi, có lẽ tớ cũng chỉ viết đến đây thôi, cậu nhớ viết thư cho tớ nhé, tớ sẽ đợi. Tớ muốn biết xem, cậu nghĩ gì về ngôi trường cũ của chúng mình sau bao năm thay đổi. Tạm biệt cậu!

    Bình luận
    • Ngày x tháng x namx

    B thân mến!

    – Lâu rồi chúng ta không nói chuyện cùng nhau, hôm nay mình viết cho cậu bức thư này kể lại hôm vừa rồi mình quay về thăm trường cũ, biết bao kỉ niệm lại ùa về

    – Cảnh trường bây giờ không khác xưa lắm, nhưng bây giờ trường đã xây thêm nhà đa năng để các em học thể dục

    – Những hàng cây ngày trước bây giờ cũng đã to hơn cao hơn và xanh hơn. Đã 20 năm qua rồi mà. Ngắm khung cảnh ấy kỉ niệm trước kia lại ùa về, cái thời chúng mình hay ra gốc cây ngồi đọc sách hay chơi ô ăn quan

    – Đang miên man nhớ về kỉ niệm thì chợt bác bảo vệ ra hỏi mình là ai. Bác ấy bây giờ vẫn thế cậu ạ chỉ là nếp nhăn đã thêm nhiều, tóc cũng đã ngả bạc. Bác không nhận ra mình nhưng mình vẫn nhớ cái xoắn tai đau điếng của bác khi chúng mình đi học muộn

    – Cậu còn nhớ cô Thúy không, cô dạy văn mình ngày trước đấy, cô vẫn nhận ra mình và còn hỏi về tình hình học tập của lớp mình, cô nói chúng mình lớn nhanh quá và cô thì đã già đi nhiều rồi. Cô kể lại kỉ niệm ngày xưa chúng mình nghịch ngợm khiến cô đau đầu mãi không thôi khiến mình vừa xấu hổ vừa buồn cười

    – Sau cuộc nói chuyện với cô, mình tạm biết cô ra về với bao cảm xúc bâng khuâng lưu luyến

    Thôi thư đã dài, mình xin dừng bút tại đây. Hi vọng một ngày gần nhất chúng ta sẽ gặp lại nhau,

    Bạn của cậu

    A

    Bình luận

Viết một bình luận