Vào buổi sáng em đến lớp sớm để làm trực nhật chồng mày làm vỡ lọ hoa trên bàn Cô giáo hãy kể lại buổi sáng ấy và bày tỏ sự ân hận
Vào buổi sáng em đến lớp sớm để làm trực nhật chồng mày làm vỡ lọ hoa trên bàn Cô giáo hãy kể lại buổi sáng ấy và bày tỏ sự ân hận
mỗi chúng ta ai mà ko có những lần phạm lỗi và cũng có những lời nói dối để che đi tội lỗi mà ta đã gây nên trc đó. tôi cũng vậy giờ nhớ lại chuyện lúc đấy tôi cảm thấy hối hận bt bao
chuyện xảy ra vào 2 năm trc, lúc tôi còn là 1 đứa hsinh nhỏ. buổi sáng hôm đó, tôi nhớ là đến phiên tôi trực nhật. tôi đi hc rất sớm, đến trường tôi chỉ thấy lác đác vài cô cậu học sinh. tôi đi vào lớp của mik. tôi đứng ngoài cửa nhìn vào trong lớp, lần đầu tiên tôi đc nhìn ngắm lớp tôi 1 cách trọn vẹn, lần đầu tiên tôi thấy lớp tôi trống vắng đến thế, rộng rãi đến thế, yên ắng đến thế. tôi ngẩn ra 1 hồi lâu rồi sực nhớ ra là mik phải trực nhật. tôi vội vàng mang cặp về chỗ ngồi rồi đi lấy cây chổi
tôi đang loay hoay quét nhà thì”Choang…” một âm thanh phát ra bện cạnh tôi. thì ra cán chổi đã đẩy chiếc bình của cô giáo lớp tôi ở trên bàn rơi xuống đất. chiếc bình hoa xinh đẹp của cô đã biến thành 1 đống sứ vụn lộn xộn vô dụng. tôi hốt hoảng và sửng sốt. tim tôi đập loạn xạ, nó như muốn nhảy ra ngoài rồi vỡ vụn y như chiếc bình hoa khi nãy. tôi sợ hãi đến mức 2 tay run run đứng ko vững. tôi lúng túng dọn dẹp đống mảnh vỡ tứ tung trên sàn. rồi tôi tiếp tục lm việc trục nhật như thường.
đến giờ vào lớp, cô hỏi lớp là lọ hoa trên bàn nay ở đâu. tôi vờ như ko bt. tôi thấy nét mặt cô thoáng buồn. tôi định đứng dậy nhận lỗi nhưng tôi cứ thấy sờ sợ. cả buổi hc hôm đó tôi thất thỏm ko yên, tôi ko dám nhìn cô chỉ cúi đầu. tôi cố gắng quên đi nhưng con tim tôi ko nghe lời tôi. tự nhiên tôi thấy ân hận quá, thấy khóe mắt cay lại. những cảm xúc khó tả cứ vẩn vơ trog tôi, nó buộc tôi phải suy nghĩ, buộc tôi phải xin lỗi cô. cuối buổi hc khi trống tan trường đã kêu, tôi rạo bước theo cô đến cuối cầu thang. dù lúc đó ko có ai xung quanh nhưng sao tôi ko dám nói. cô tôi nhẹ nhàng bảo:”có chuyện j ko vậy e?”. Ôi!Lời nói mới êm dịu làm sao. cổ tôi nghẹn ứ lại, tôi nức nở:”e xin lỗi cô…hồi sáng…e lỡ lm vỡ bình hoa của cô…”.tôi như muốn òa khóc. cô bỗng đưa tay lên xoa đầu tôi rồi ôn tồn bảo:”ko sao đâu e, e nín đi. giờ thì e về nhà đi ko bố mẹ lại lo.” đó là người cô hằng ngày dạy tôi đó ư? đó có phải là sự thật ko vậy?cô tôi vẫn cười hiền hậu rồi vẫy tay tạm biệt tôi. tôi đứng 1 lúc lâu sau mới về nhà
câu chuyện này đã xảy ra lâu lắm rồi mà sao tôi ko quên đc. giờ nhớ lại tôi thấy ân hận quá, thấy tâm can đau nhói. có 1 điều mà lúc đó tôi ko nghĩ tới:” tại sao cô lại ko trách mik, lại thứ tha cho mik” chính bởi lòng vị tha và sự hiền từ của cô. chính cô đã để lại trong tôi 1 bài hc cũng như 1 kỉ niệm sâu sắc.