vào vai người hàng xóm được nghe Giôn-xi kể lại cậu chuyện chiếc lá cuối cùng
0 bình luận về “vào vai người hàng xóm được nghe Giôn-xi kể lại cậu chuyện chiếc lá cuối cùng”
Tôi là Giôn-xi – nhân vật chính trong câu chuyệnChiếc lá cuối cùngcủa nhà văn nổi tiếng người Mĩ O.Hen-ri. Tôi và Xiu là hai họa sĩ trẻ, nghèo. Thời điểm câu chuyện xảy ra trong tác phẩm là tháng mười một, khi gió lạnh mùa đông tràn về. Ngày ấy, tôi và Xiu-đi – một chị bạn vô cùng thân thiết, tốt bụng – sống trong một khu nhà trọ rẻ tiền gần công viên Oa-sinh-tơn miền Tây nước Mĩ. Hàng xóm của chúng tôi hầu hết đều là những người lao động nghèo, trong đó có một người hoạ sĩ già tên là Bơ- men. Cụ Bơ-men cũng có một niềm đam mê rất lớn tới nghệ thuật nhưng có lẽ cụ chưa tìm được nguồn cảm hứng sáng tác. Trong phòng cụ có một tấm vải vẽ căng ra đã từ lâu lắm và ông cụ suốt ngày có vẻ say khướt.
15 cặp cung hoàng đạo đã yêu nhau là không thể tách rờiHerbeautyRolex bán đồng hồ bản sao siêu rẻ nhân kỷ niệm 110 năm thành lậpĐồng Hồ Bản Sao7 lý do chính giải thích vì sao con người ngoại tìnhHerbeauty
Trong thời tiết lạnh buốt của mùa đông nước Mĩ, tôi bị bệnh sưng phổi. Hàng ngày, tôi bị những con ho dữ dội tưởng chừng như không dứt hành hạ. Tôi đã hoàn toàn bị căn bệnh đánh gục. Chị Xiu hoảng hốt chăm lo chạy chữa cho tôi. Với số tiền ít ỏi, dường như Xiu đã phải nhịn ăn nhiều bữa để lo bác sĩ. Chị ít ngủ và hay khóc thầm. Ngoài Xiu và vị bác sĩ già đáng mến, cụ Bơ-men cũng thường hay lên thăm tôi. Mỗi khi thấy tôi thều thào ho khan cụ đều lắc đầu ngao ngán. Và nhất là khi thấy tôi từ chối những thìa cháo của Xiu, cụ thường không tiếc lời mắng mỏ tôi là con bé ngu ngốc.
Phần vì bị bệnh nặng, phần vì nghèo không có tiền thuốc thang nên tôi không thiết sống nữa, mặc cho Xiu động viên, chăm sóc. Hàng ngày, tôi cứ nằm quay ra ngoài cửa sổ, nhìn những chiếc lá rụng dần từng chiếc một trên cây thường xuân leo bám vào tường gạch phía trước mặt. Mỗi lần có chiếc lá rơi, tôi lại đếm số lá còn lại và chờ khi nào chiếc lá cuối cùng rụng nốt thì tôi cũng buông xuôi lìa đời. Tôi nói ý nghĩ ấy với Xiu, chị ôm lấy tôi vào lòng an ủi:
Xem thêm:Giới thiệu con trâu nhà em
– Con mèo con của chị… Em đừng nghĩ vớ vẩn như thế. Bác sĩ nói em sắp bình phục rồi.
Tôi biết đó chỉ là lời nói dối. Xiu đi lấy thuốc cho tôi, chị gặp cụ Bơ- men, nói gì đó với cụ. Tôi lại thấy cụ mắng tôi rất lớn:
– Ngu ngốc! Thật là con bé ngu ngốc! Ai lại đi gắn đời mình vào những chiếc lá ngớ ngẩn!
Đêm hôm ấy, mưa gió dữ dội. Tôi nghe ngoài trời từng đợt lá rào rạt rơi. Tôi biết, ngoài kia, chiếc lá thường xuân cuối cùng sắp rụng. Tôi chỉ chờ đến ngày mai nhìn thân cây trơ trụi để trút hơi thở cuối cùng.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy thấy chị Xiu vẫn ngủ gục trên bàn: tối qua có lẽ chị đã thức khuya lắm để chăm tôi. Chị Xiu thức dậy, lại gần hỏi xem tôi có cần gì không. Tôi không nhìn Xiu, lạnh lùng bảo chị kéo tấm rèm lên. Xiu uể oải, chán chường và lo lắng căng thẳng miễn cưỡng kéo tấm rèm lên. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lạ thay, ngoài kia một chiếc lá thường xuân vẫn còn đó! Đó là một chiếc lá mà ở gần cuống còn giữa màu xanh sẫm, rìa lá hình răng cưa đã nhuốm màu vàng úa, chiếc lá vẫn dũng cảm treo bám vào cành cách mặt đất chừng hai mươi bộ. Và tôi đã quả quyết với chị Xiu rằng ngay hôm nay chiếc lá cuối cùng ấy sẽ rụng, và ngay lúc đó tôi cũng sẽ chết. Nghe tôi nói như vậy, chị Xiu không nói gì mà chỉ cúi khuôn mặt hốc hác xuống gần gối và an ủi rằng tôi hãy nghĩ đến chị ấy mà cố gắng sống. Tôi không đáp lại lời của chị Xiu, vì trong sâu thẳm của cõi lòng, ý nghĩ về cái chết đang choán hết tâm trí tôi. Ngày hôm đó trôi qua thật nặng nề, và chúng tôi vẫn nhìn thấy chiếc lá thường xuân đơn độc níu vào cái cuống của nó trên tường. Thế rồi, lúc hoàng hôn buông xuống, gió bấc lại ào ào, mưa đập mạnh vào cửa sổ và rơi lộp độp xuống đất. Trong đêm mưa gió bão bùng ấy, tôi chắc mẫm rằng chiếc lá thường xuân cuối cùng sẽ rơi xuống. Thế nhưng, sau một đêm mưa tuyết dữ dội mà chiếc lá thường xuân gan góc vẫn bám trên bức tường gạch như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trận mưa giông dữ dội đêm qua không làm chiếc lá mất đi thì tại sao tôi lại vội rời bỏ cuộc sống tươi đẹp? Rời bỏ ước mơ trở thành họa sĩ? Rời bỏ Xiu yêu quý của tôi? Tôi nhìn sang Xiu, chị cũng đang kinh ngạc trân trân nhìn chiếc lá. Tôi vui vẻ bảo chị lấy tôi chút chút rượu nhẹ. Xiu sung sướng rời khỏi phòng.
Xem thêm:Giới thiệu về hoa Phong Lan
Dần dần, tồi thấy tinh thần phấn chấn hơn. Người thấy mạnh mẽ dần lên. Bác sĩ vào thăm bệnh cho tôi cũng thấy vui vẻ hẳn. Một buổi sáng, trong lúc chờ Xiu đi lấy thuốc, tôi khẽ lấy cuộn len và chiếc que đan để thử làm chút gì sau thời gian dài nằm giường bệnh. Lát sau, Xiu vào phòng, tôi thấy gương mặt Xiu vô cùng xúc động. Chị bước tới giường, nhìn sâu vào mắt tôi:
– Con mèo con của chị…! Cụ Bơ-men đã mất rồi. Mất vì bệnh viêm phổi. Vào cái đêm mưa gió hãi hùng hôm trước, người ta tìm thấy cụ khi người cụ đã ướt mềm. Sau đêm ấy, cụ nằm liệt giường và vừa mất sáng nay. Dưới chân tường trước cửa sổ phòng chị em mình – Xiu hướng ánh mắt đến chiếc lá thường xuân bất động – người ta thấy rơi vãi những chiếc bút vẽ, những bảng màu… Giôn-xi! Có bao giờ em thắc mắc tại sao không bao giờ em thấy chiếc lá cuối cùng rung động…? Cụ Bơ-men đã vẽ nó vào cái đêm tất cả những chiếc lá khác rời cành.
Nói rồi Xiu khóc nức nở. Tôi trân trân nhìn chiếc lá cuối cùng. Lòng trào lên niềm một xúc động vô bờ.
Giờ đây, cuộc đời tôi đã sang trang mới, tôi đã là một họa sĩ có tên tuổi. Nhưng tôi không thể nào quên được người bạn thân thiết của mình – Xiu, đặc biệt tôi không bao giờ quên công lao của cụ Bơ-men. Chính cụ và chiếc lá thường xuân cuối cùng mà cụ đã phải hi sinh cả tính mạng để vẽ vào cái đêm mưa gió bão bùng đó đã cứu sống tôi, đã đem lại cho một con bé bệnh tật yếu ớt niềm tin và tình yêu cuộc sống. Để xứng đáng với cụ Bơ-men, từng ngày, tôi cố gắng để trở thành một họa sĩ tốt, dùng nghệ thuật để mang lại những màu sắc tươi vui cho cuộc sống, cho cuộc sống thêm phần ý nghĩa.
Tôi là Giôn-xi – nhân vật chính trong câu chuyện Chiếc lá cuối cùng của nhà văn nổi tiếng người Mĩ O.Hen-ri. Tôi và Xiu là hai họa sĩ trẻ, nghèo. Thời điểm câu chuyện xảy ra trong tác phẩm là tháng mười một, khi gió lạnh mùa đông tràn về. Ngày ấy, tôi và Xiu-đi – một chị bạn vô cùng thân thiết, tốt bụng – sống trong một khu nhà trọ rẻ tiền gần công viên Oa-sinh-tơn miền Tây nước Mĩ. Hàng xóm của chúng tôi hầu hết đều là những người lao động nghèo, trong đó có một người hoạ sĩ già tên là Bơ- men. Cụ Bơ-men cũng có một niềm đam mê rất lớn tới nghệ thuật nhưng có lẽ cụ chưa tìm được nguồn cảm hứng sáng tác. Trong phòng cụ có một tấm vải vẽ căng ra đã từ lâu lắm và ông cụ suốt ngày có vẻ say khướt.
15 cặp cung hoàng đạo đã yêu nhau là không thể tách rờiHerbeautyRolex bán đồng hồ bản sao siêu rẻ nhân kỷ niệm 110 năm thành lậpĐồng Hồ Bản Sao7 lý do chính giải thích vì sao con người ngoại tìnhHerbeauty
Trong thời tiết lạnh buốt của mùa đông nước Mĩ, tôi bị bệnh sưng phổi. Hàng ngày, tôi bị những con ho dữ dội tưởng chừng như không dứt hành hạ. Tôi đã hoàn toàn bị căn bệnh đánh gục. Chị Xiu hoảng hốt chăm lo chạy chữa cho tôi. Với số tiền ít ỏi, dường như Xiu đã phải nhịn ăn nhiều bữa để lo bác sĩ. Chị ít ngủ và hay khóc thầm. Ngoài Xiu và vị bác sĩ già đáng mến, cụ Bơ-men cũng thường hay lên thăm tôi. Mỗi khi thấy tôi thều thào ho khan cụ đều lắc đầu ngao ngán. Và nhất là khi thấy tôi từ chối những thìa cháo của Xiu, cụ thường không tiếc lời mắng mỏ tôi là con bé ngu ngốc.
Phần vì bị bệnh nặng, phần vì nghèo không có tiền thuốc thang nên tôi không thiết sống nữa, mặc cho Xiu động viên, chăm sóc. Hàng ngày, tôi cứ nằm quay ra ngoài cửa sổ, nhìn những chiếc lá rụng dần từng chiếc một trên cây thường xuân leo bám vào tường gạch phía trước mặt. Mỗi lần có chiếc lá rơi, tôi lại đếm số lá còn lại và chờ khi nào chiếc lá cuối cùng rụng nốt thì tôi cũng buông xuôi lìa đời. Tôi nói ý nghĩ ấy với Xiu, chị ôm lấy tôi vào lòng an ủi:
Xem thêm: Giới thiệu con trâu nhà em
– Con mèo con của chị… Em đừng nghĩ vớ vẩn như thế. Bác sĩ nói em sắp bình phục rồi.
Tôi biết đó chỉ là lời nói dối. Xiu đi lấy thuốc cho tôi, chị gặp cụ Bơ- men, nói gì đó với cụ. Tôi lại thấy cụ mắng tôi rất lớn:
– Ngu ngốc! Thật là con bé ngu ngốc! Ai lại đi gắn đời mình vào những chiếc lá ngớ ngẩn!
Đêm hôm ấy, mưa gió dữ dội. Tôi nghe ngoài trời từng đợt lá rào rạt rơi. Tôi biết, ngoài kia, chiếc lá thường xuân cuối cùng sắp rụng. Tôi chỉ chờ đến ngày mai nhìn thân cây trơ trụi để trút hơi thở cuối cùng.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy thấy chị Xiu vẫn ngủ gục trên bàn: tối qua có lẽ chị đã thức khuya lắm để chăm tôi. Chị Xiu thức dậy, lại gần hỏi xem tôi có cần gì không. Tôi không nhìn Xiu, lạnh lùng bảo chị kéo tấm rèm lên. Xiu uể oải, chán chường và lo lắng căng thẳng miễn cưỡng kéo tấm rèm lên. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lạ thay, ngoài kia một chiếc lá thường xuân vẫn còn đó! Đó là một chiếc lá mà ở gần cuống còn giữa màu xanh sẫm, rìa lá hình răng cưa đã nhuốm màu vàng úa, chiếc lá vẫn dũng cảm treo bám vào cành cách mặt đất chừng hai mươi bộ. Và tôi đã quả quyết với chị Xiu rằng ngay hôm nay chiếc lá cuối cùng ấy sẽ rụng, và ngay lúc đó tôi cũng sẽ chết. Nghe tôi nói như vậy, chị Xiu không nói gì mà chỉ cúi khuôn mặt hốc hác xuống gần gối và an ủi rằng tôi hãy nghĩ đến chị ấy mà cố gắng sống. Tôi không đáp lại lời của chị Xiu, vì trong sâu thẳm của cõi lòng, ý nghĩ về cái chết đang choán hết tâm trí tôi. Ngày hôm đó trôi qua thật nặng nề, và chúng tôi vẫn nhìn thấy chiếc lá thường xuân đơn độc níu vào cái cuống của nó trên tường. Thế rồi, lúc hoàng hôn buông xuống, gió bấc lại ào ào, mưa đập mạnh vào cửa sổ và rơi lộp độp xuống đất. Trong đêm mưa gió bão bùng ấy, tôi chắc mẫm rằng chiếc lá thường xuân cuối cùng sẽ rơi xuống. Thế nhưng, sau một đêm mưa tuyết dữ dội mà chiếc lá thường xuân gan góc vẫn bám trên bức tường gạch như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trận mưa giông dữ dội đêm qua không làm chiếc lá mất đi thì tại sao tôi lại vội rời bỏ cuộc sống tươi đẹp? Rời bỏ ước mơ trở thành họa sĩ? Rời bỏ Xiu yêu quý của tôi? Tôi nhìn sang Xiu, chị cũng đang kinh ngạc trân trân nhìn chiếc lá. Tôi vui vẻ bảo chị lấy tôi chút chút rượu nhẹ. Xiu sung sướng rời khỏi phòng.
Xem thêm: Giới thiệu về hoa Phong Lan
Dần dần, tồi thấy tinh thần phấn chấn hơn. Người thấy mạnh mẽ dần lên. Bác sĩ vào thăm bệnh cho tôi cũng thấy vui vẻ hẳn. Một buổi sáng, trong lúc chờ Xiu đi lấy thuốc, tôi khẽ lấy cuộn len và chiếc que đan để thử làm chút gì sau thời gian dài nằm giường bệnh. Lát sau, Xiu vào phòng, tôi thấy gương mặt Xiu vô cùng xúc động. Chị bước tới giường, nhìn sâu vào mắt tôi:
– Con mèo con của chị…! Cụ Bơ-men đã mất rồi. Mất vì bệnh viêm phổi. Vào cái đêm mưa gió hãi hùng hôm trước, người ta tìm thấy cụ khi người cụ đã ướt mềm. Sau đêm ấy, cụ nằm liệt giường và vừa mất sáng nay. Dưới chân tường trước cửa sổ phòng chị em mình – Xiu hướng ánh mắt đến chiếc lá thường xuân bất động – người ta thấy rơi vãi những chiếc bút vẽ, những bảng màu… Giôn-xi! Có bao giờ em thắc mắc tại sao không bao giờ em thấy chiếc lá cuối cùng rung động…? Cụ Bơ-men đã vẽ nó vào cái đêm tất cả những chiếc lá khác rời cành.
Nói rồi Xiu khóc nức nở. Tôi trân trân nhìn chiếc lá cuối cùng. Lòng trào lên niềm một xúc động vô bờ.
Giờ đây, cuộc đời tôi đã sang trang mới, tôi đã là một họa sĩ có tên tuổi. Nhưng tôi không thể nào quên được người bạn thân thiết của mình – Xiu, đặc biệt tôi không bao giờ quên công lao của cụ Bơ-men. Chính cụ và chiếc lá thường xuân cuối cùng mà cụ đã phải hi sinh cả tính mạng để vẽ vào cái đêm mưa gió bão bùng đó đã cứu sống tôi, đã đem lại cho một con bé bệnh tật yếu ớt niềm tin và tình yêu cuộc sống. Để xứng đáng với cụ Bơ-men, từng ngày, tôi cố gắng để trở thành một họa sĩ tốt, dùng nghệ thuật để mang lại những màu sắc tươi vui cho cuộc sống, cho cuộc sống thêm phần ý nghĩa.