viết 1 bài văn biểu cảm về cây xoài nhà em

viết 1 bài văn biểu cảm về cây xoài nhà em

0 bình luận về “viết 1 bài văn biểu cảm về cây xoài nhà em”

  1. DÀN Ý:

    A. Mở bài:

     Giới thiệu về cây xoài.

     Cảm nghĩ chũng của em về cây xoài (yêu quý, gắn bó).

    B. Thân bài:

    1. Tả chi tiết và kết hợp cảm nghĩ về hình dáng cây xoài:

     Thân cây xoài to, vừa một cái ôm của người lớn; thân xây xù xì và dày.

     Gốc cây lồi lên mặt đất thành những đường dài giống như những con rắn.

     Rễ cây đâm sâu dưới đất.

     Cành cây được tỏa ra từ thân cây, có rất nhiều cành cây, mỗi cành cây lớn chia ra làm những cành cây nhỏ.

     Tán lá rộng bao phủ cả một khu vực rộng lớn.

     Quả xoài mọc ra xum xuê, khi sống quả xoài màu xanh, khi chín màu vàng.

     Quả xoài rất chua, quả xoài giống hệt một chiếc lá.

    2. Ý nghĩa, vai trò của cây trong đời sống con người:

     Làm mứt xoài trong ngầy Tết ăn rất ngon.

     Cây che bóng mát cả một khoảng sân rộng.

    3. Kể một kỉ niệm về cây xoài.

     Kỉ niệm đó là kỉ niệm gì?

     Khi nào? Ở đâu?

     Tại sao em lại ấn tượng?

    4. Vì sao em lại yêu quý loài cây này?

     Vì cây đẹp, cho bóng mát.

     Cây cho quả ngọt và ngon.

    C. Kết bài

     Suy nghĩ, cảm nhận của bản thân về cây xoài.

     Em làm gì để bảo vệ cây xoài và lời hứa hẹn với cây xoài.

    MỞ BÀI

    Mỗi sáng chủ nhật ba mẹ thường dẫn tôi về nhà ngoại chơi. Ở nhà ngoại, ông có một khu vườn rộng và đẹp lắm, ở đấy ông trồng nhiều các loài cây ăn quả như: cam, chuối, bưởi … Ở trong góc vườn có một cây xoài, cây được trồng từ lúc em 4 tuổi. Đó cũng là cây tôi thích nhất trong khu vườn của ông. Cứ nhìn thấy cây xoài là tôi lại thấy nhớ về tuổi thơ của tôi, nhớ về một thời thơ ấu gắn liền với nó.

    KẾT BÀI:

    Theo thời gian, tôi không còn là cậu bé học lớp Năm nữa mà đã trở thành một cậu học sinh lớp Bảy nhưng cây xoài vẫn như cũ, vẫn già nua như năm đó, vẫn có lớp vỏ xù xì, lá xanh mơn mởn. Nhưng cây xoài lại lộ rõ vẻ u sầu khi tắm nắng buổi sớm, đôi lúc có tiếng lá xào xạc như cây xoài sắp khóc khi tôi tưới nước cho nó. Một nỗi buồn cô đơn nhưng không thể nói lên lời của xoài làm tôi đắng lòng.

    Bình luận
  2. Cứ mỗi lần về quê,nhìn vào góc vườn nhỏ , nhìn vào dưới bóng cây xoài,tôi lại thấy nhớ về tuổi thơ của tôi, nhớ về một thời thơ ấu gắn liền với nó.
    Cây xoài sở hữu một vẻ đẹp hút hồn đầy thu hút.thân cây sần sùi, nhưng lại là chỗ dựa ấm áp cho tôi, là nơi đẻ tôi tránh nắng giữa trưa hè nắng nóng. Đứng dưới bóng cây, tôi lại thấy quen thuộc với tiếng lá nhẹ lim dim, thỉnh thoảng lại cất lên tiếng “xào xạc”.Bóng cây ngày ấy là nơi cho tôi vui đùa cùng đám bạn cùng lứa, là nơi để nhâm nhi quà chiều, là nơi để nhìn ngắm bầu trời quang đãng, mọi thứ bên cây xoài sao lại trở nên yên bình đến thế? Cứ mỗi năm, đến mùa, là cả gia đình tôi lại có trái xoài thơm đẻ ăn, trái xoài màu vàng đầy quyến rũ, hương thơm ngạt ngào bay khắp vườn. Mỗi lần có chuyện gì buồn, là tôi lại đi ra và trút bầu tâm sự. Cây xoài là một người bạn tốt, nó lắng nghe và thấu hiểu cho tôi từng câu chuyện, và là người bạn tốt nên xoài ấy cũng ko bao giờ hé lộ bí mật của tôi, và cứ thỉnh thoảng lại xòe tán lá ra hay biếu hoa quả cho tôi nhằm an ủi cho nỗi sầu của tôi. Chiều chiều là tôi lại từng bước ra góc vườn, ngồi bệch xuống đám cỏ xanh mướt, và lại nói với người bạn tốt nhất của tôi. Cứ mỗi lần đông đến, gió về,là nó lại một mình chống chọi lại cơn bão, cơn mưa, và sau mọi thứ, là nó lại vươn lên, xòe lá ra đón gió, đón nắng sớm.Dù trời mưa hay nắng, cây xoài vẫn đứng lên, vui vẻ, hạnh phúc đón nắng xuân.Năm nào về quê là tôi lại có xoài ngọt để ăn, được nô đùa dưới bóng cây, được dang tay chở che khỏi từng nắng gắt ngày hè.Trong khu vườn, có bao loài cây đẹp hơn cây xoài, nhưng vì sao tôi lại dành nhiều tình cảm cho nó như vậy, phải chăng là vì sự hi sinh vì tôi, phải chăng là người bạn để tôi có thể chia sẻ nỗi buồn, vui, phải chăng là sự an ủi mỗi lúc tôi cần, nhưng sự đáp lại từ tôi có chăng chỉ là sự lạnh lùng, nương tựa vào nó.Dù vậy, cây xoài vẫn bên tôi, chẳng màng để ý đến nỗi bơ phờ từ tôi.Cây xoài luôn dõi theo tôi từ xa, nó chỉ luôn khẽ cất lên tiếng “xào xạc”, dù tôi có làm gì đi chăng nữa.
    Cây xoài là kỉ niệm đã gắn bó với khoảng thời gian mà tôi lớn lên, tôi còn mong muốn nào hơn ước mơ cùng nó khôn lớn, trải qua khó khăn cuộc đời, đó là niềm hạnh phúc mà tôi chẳng bao giờ tả hết được. Nếu nó có thể lắng nghe, thì lời đầu tiên mà tôi nói với cây xoài ấy là:” cảm ơn vì mọi sự hi sinh vì tôi, cảm ơn vì luôn lắng nghe tôi, cảm ơn vì mọi nỗi niềm mà bạn đã dành cho tôi”.

    Bình luận

Viết một bình luận