viết 1 bài văn em hãy tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ –
0 bình luận về “viết 1 bài văn em hãy tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường cũ –”
Thời gian đổi thay mọi thứ kể cả chính con người. Chỉ còn lại cảnh cũ, người xưa trong ký ức. Hai mươi năm rồi, trong một ngày hè oi ả khi có việc đi ngang qua tôi mới có dịp về thăm ngôi trường Trung học cơ sở tôi từng theo học. Nó thật đổi khác sau hai mươi năm.
Cảm giác hồi hộp của tôi sau hai mươi năm giống như lần đầu tiên tôi đi học tại đây. Chân bỗng như khựng lại và hẫng nhịp không thể bước tiếp. Đường đi vào trường năm nào là hai hàng cây bàng xanh mướt nay đã cao lớn lạ kì và mọc ra san sát những cây con. Bên trong là bốn dãy lớp ởba tầng xếp thành hình chữ U. Mọi thứ khang trang khác vô cùng cái lớp học lụp xụp, bé nhỏ năm nào. Sân trường cũng được mở rộng ra. Khoảng sân gạch đỏ sao mà sạch sẽ đến thế. Trong tôi chỉ còn là những bồi hồi nhung nhớ về sân đất năm xưa. Những bồn hoa, bồn cây được chăm chút cẩn thận vô cùng. Hè mà không có cỏ dại, cây nào cây nấy xanh tốt. Có lẽ các bạn học sinh chăm chỉ lắm đây. Ấn tượng hơn cả là sân vận động cùng sân thể chất ngay sau dãy nhà hiệu bộ. Những sân cỏ nhân tạo không một bóng người tạo ra cái rợn ngợp. Thời chúng tôi, chúng tôi ao ước một tiện nghi vật chất như vậy mà không thành. Mọi thứ đổi khác thật rồi. Cũng chẳng còn khu nhà xe lợp mái tôn tạm bợ. Sạch sẽ và quy hoạch, tôi chỉ có thể nói thế về những thay đổi này.
Bác bảo vệ kia rồi. CHính bác đã tốt bụng cho tôi vào thăm trường. Tôi không biết bác vì đã quá lâu, đã bao đời bảo vệ, bao đổi thay. Nhờ bác mà tôi được biết: thầy Thành, thầy Quang, cô Yến, cô Hải, cô Minh đều đã về hưu. Các thầy cô dạy tôi ngày ấy nay đã được nghỉ ngơi. Chẳng biết, cô có còn nhớ chúng tôi- những khóa học sinh đã xưa rất xưa. Nhờ bác chỉ cho mà tôi được biết đến một nơi rất thần kỳ. Đó chính là phòng truyền thống, những bức ảnh ố vàng, những kí ức. Tìm tìm mãi, tôi tìm thấy mình và các bạn trong đống ảnh niên khóa xưa cũ. Ôi kí ức và kỉ niệm!
Tạm biệt bác, tôi bước ra khỏi cổng trường, quay đầu nhìn lại: Trường THCS Cộng Hòa, ký ức của tôi. Ký ức ấy sau hai mươi năm đã khang trang vô cùng. Trên dòng biển tên trường, là một mái che thật đẹp. Giá như mái che ấy cũng có thể che chắn tôi trong dòng kỉ niệm xưa.
Ngôi trường của tôi sau hai mươi năm không còn là mái nhà bé nhỏ. Nhưng tôi tin những tiện nghi đổi thay là vô cùng cần thiết cho việc phát triển trường, phát triển nền giáo dục cho quê hương ngày một tốt đẹp.
Thời gian đổi thay mọi thứ kể cả chính con người. Chỉ còn lại cảnh cũ, người xưa trong ký ức. Hai mươi năm rồi, trong một ngày hè oi ả khi có việc đi ngang qua tôi mới có dịp về thăm ngôi trường Trung học cơ sở tôi từng theo học. Nó thật đổi khác sau hai mươi năm.
Cảm giác hồi hộp của tôi sau hai mươi năm giống như lần đầu tiên tôi đi học tại đây. Chân bỗng như khựng lại và hẫng nhịp không thể bước tiếp. Đường đi vào trường năm nào là hai hàng cây bàng xanh mướt nay đã cao lớn lạ kì và mọc ra san sát những cây con. Bên trong là bốn dãy lớp ởba tầng xếp thành hình chữ U. Mọi thứ khang trang khác vô cùng cái lớp học lụp xụp, bé nhỏ năm nào. Sân trường cũng được mở rộng ra. Khoảng sân gạch đỏ sao mà sạch sẽ đến thế. Trong tôi chỉ còn là những bồi hồi nhung nhớ về sân đất năm xưa. Những bồn hoa, bồn cây được chăm chút cẩn thận vô cùng. Hè mà không có cỏ dại, cây nào cây nấy xanh tốt. Có lẽ các bạn học sinh chăm chỉ lắm đây. Ấn tượng hơn cả là sân vận động cùng sân thể chất ngay sau dãy nhà hiệu bộ. Những sân cỏ nhân tạo không một bóng người tạo ra cái rợn ngợp. Thời chúng tôi, chúng tôi ao ước một tiện nghi vật chất như vậy mà không thành. Mọi thứ đổi khác thật rồi. Cũng chẳng còn khu nhà xe lợp mái tôn tạm bợ. Sạch sẽ và quy hoạch, tôi chỉ có thể nói thế về những thay đổi này.
Bác bảo vệ kia rồi. CHính bác đã tốt bụng cho tôi vào thăm trường. Tôi không biết bác vì đã quá lâu, đã bao đời bảo vệ, bao đổi thay. Nhờ bác mà tôi được biết: thầy Thành, thầy Quang, cô Yến, cô Hải, cô Minh đều đã về hưu. Các thầy cô dạy tôi ngày ấy nay đã được nghỉ ngơi. Chẳng biết, cô có còn nhớ chúng tôi- những khóa học sinh đã xưa rất xưa. Nhờ bác chỉ cho mà tôi được biết đến một nơi rất thần kỳ. Đó chính là phòng truyền thống, những bức ảnh ố vàng, những kí ức. Tìm tìm mãi, tôi tìm thấy mình và các bạn trong đống ảnh niên khóa xưa cũ. Ôi kí ức và kỉ niệm!
Tạm biệt bác, tôi bước ra khỏi cổng trường, quay đầu nhìn lại: Trường THCS Cộng Hòa, ký ức của tôi. Ký ức ấy sau hai mươi năm đã khang trang vô cùng. Trên dòng biển tên trường, là một mái che thật đẹp. Giá như mái che ấy cũng có thể che chắn tôi trong dòng kỉ niệm xưa.
Ngôi trường của tôi sau hai mươi năm không còn là mái nhà bé nhỏ. Nhưng tôi tin những tiện nghi đổi thay là vô cùng cần thiết cho việc phát triển trường, phát triển nền giáo dục cho quê hương ngày một tốt đẹp.