viết 1 bài văn kể về 1 kỉ niệm mà em nhớ mãi
Các bạn giúp mk nhanh nha mai mk nộp mất rồi. hứa cảm ơn và vote 5*.ĐẶC BIỆT KO CHÉP MẠNG TỰ VIẾT
viết 1 bài văn kể về 1 kỉ niệm mà em nhớ mãi
Các bạn giúp mk nhanh nha mai mk nộp mất rồi. hứa cảm ơn và vote 5*.ĐẶC BIỆT KO CHÉP MẠNG TỰ VIẾT
Cuộc sống của mỗi người luôn trải qua biết bao những kỉ niệm, dãu có vui hay buồn thì đó đều là một phần kí ức trong ta. Đặc biệt những kỉ niệm thời ấu thơ sẽ là thứ mà ta thường hoài niệm, thường hay lưu luyến nhất. Và em cũng vậy, kỉ niệm mà em nhớ nhất ấy là một lần đọc truyện trong giờ và bị và bị cô giáo phát hiện.
Năm đó là năm em học lớp 5, hồi ấy vì nhà gần trường nên bố mẹ cho em tự đạp xe tới trường. Đó cũng là thời gian mà bộ truyện tranh đang rất phổ biến, em thực sự say mê những tập truyện ấy. Những trang giấy với hình ảnh minh họa với tình tiết hài hước khiến em say mê vô cùng. Khi đó, ở nhà em đang đọc hăng say, mải mê thì đến giờ phải đi học. Những trang truyện kia mới hấp dẫn làm sao, nếu phải để lúc đi học về mới được đọc thì thật tiếc”, em nghĩ bụng. Vậy nên em quyết định mang truyện đến lớp để đọc tiếp. Em hí hửng vì được tiếp tục đọc cuốn truyện hay mà đầy hấp dẫn kia. Vậy nên, mặc dù đã vào giờ học, giáo viên đã lên lớp, thế nhưng do ngồi cuối lớp, nghĩ rằng cô giáo sẽ không chú ý đến mình nên em vẫn mở truyện ra và đọc. Lúc đầu em vừa đọc vừa lo sợ nhưng chỉ một lát sau, nhũng trang truyện kì thú kia khiến em quên đi tất cả, đọc miệt mài, hang say. Vì vậy, đến khi cô giáo bước đến chỗ mình em cũng không hề hay biết. Lúc ngẩng đầu lên, em thấy cô và cả lớp đang nhìn em,cô nói “Minh, sao trong giờ học em lại mang truyện ra để đọc”. Em không biết giải thích như thế nào, tỏng lòng em tràn ngập sự lo âu, hoảng sợ, xấu hổ với các bạn. Sợ thêm 1 phần bởi có thể cô sẽ thông báo với phụ huynh. Sau đó, cô giáo thu truyện của em dặn cuối giờ gặp cô nói chuyện. Kết thúc tiết học, cô gặp em và hỏi nguyên nhân tại sao, từ từ giải thích cho em hiểu rằng việc học là vô cùng quan trọng, không nên để những thứ khác khiến mình bị xao nhãng. Cô cũng bảo do đây là lần đầu nên cô tha lối, sẽ không thông báo với phụ huynh.. Lúc này dù cảm thấy nhẹ nhõm những trong lòng em vẫn còn thấy rất hối hận về hành động của mình.
Đó là một trong những kỉ niệm mà em nhớ nhất về thời thơ ấu của mình. Nó luôn nhắn nhở em về việc phải tập trung, chú ý vào việc học nhiều hơn, những hoạt động giải trí có thể để lại sau giờ học.
Thề ko hề chép mạng đâu nha
Kì nghỉ hè năm học vừa qua, em được mẹ đưa về thăm quê của bà ngoại em ở Hà Tĩnh đó là lần đầu tiên em được về quê ngoại. Con đường thật dài, phải gần 1000 cây số mất một ngày một đêm ở trên tàu mới tới nơi.
Đặt chân xuống quê ngoại em ngỡ ngàng, thanh bình và yên tĩnh quá, mở ra trước mắt em là cánh đồng lúa xanh mơn mởn, bao la típ tắp. Em nhắm mắt hít một hơi thật sâu hương lúa thơm dịu nhẹ, không khí trong lành mát mẻ. Từ ga tàu về nhà non một cây số, cả nhà em quyết định đi bộ để ngắm cảnh quê hương. Những ngôi nhà ở đây không cao như ở thành phố, nằm lẩn khuất dưới những bóng cây. Thỉnh thoảng một vài chú chó con thấy người lạ đi qua ngóc mõm lên: Gâu! Gâu! vài tiếng. Mấy bà cụ già thấy mẹ con em đi qua cất tiếng hỏi: “Mẹ con nhà Thu về ngoại chơi đấy à? Gớm lâu quá rồi, mới thấy mẹ con mày!”.
Em thầm nghĩ mọi người ở đây thật cởi mở, nồng hậu đáng yêu đến thế.
Đi thêm một lúc trước mặt em là một dòng sông hiền hòa êm ả. Trời! Dòng sông sao đẹp đến thế, xanh đến kì lạ, màu nước mà em chưa hề thấy ở bất kì con sông nào của Sài Gòn. Thấy em đứng tần ngần, mẹ giải thích, những dòng sông ở miền Trung thường không đục, và đỏ như những con sông ở hai miền Nam và miền Bắc, vì dải đất miền Trung hẹp, sông ngắn ít phù sa, vì vậy những cánh đồng hai bên bờ sông thường ít màu mỡ. Người dân miền Trung vì thế mà cũng nghèo hơn các vùng khác. Nhưng bù lại những dòng sông ở miền Trung rất đẹp bởi màu nước trong xanh quyến rũ đến nao lòng người. Mẹ đọc cho em nghe câu thơ của một nhà thơ quê xứ Nghệ:
Dẫu bao năm tháng không về lại
Vẫn còn thăm thẳm nước sông La.
Em ngắm nhìn những con đò nhỏ xuôi trên dòng sông, từ từ chậm rãi, mặt sông gợn sóng lăn tăn, phía bãi xa có một đám trẻ đang đùa giỡn, té nước trắng xóa lên nhau, cười nói ầm ĩ. Cả nhà tiếp tục cuộc hành trình. Dòng sông đã lùi lại phía sau lưng, em bỗng nghe câu hát của người chèo đò từ mặt sông cất lên:
Ai có biết nước sông La răng là trong là đục
Thì mới biết sống cuộc đời răng là nhục là vinh.
Vâng đúng thế! Em sẽ cố gắng sống thật xứng đáng, ơi dòng sông quê ngoại thân thương. Em sẽ còn trở lại nhiều lần nữa.