viet 1 bai van Kể về một lần em mắc lỗi ( ko chep mang)
0 bình luận về “viet 1 bai van Kể về một lần em mắc lỗi ( ko chep mang)”
Khi còn nhỏ chúng ta luôn phản xạ rất nhiều sai lầm và em cũng vậy . Em có rất nhiều lỗi lầm Nhưng có lẽ lần phải lỗi ấy sẽ không bao giờ có thể quên.
Đó là một ngày mùa thu mát mẻ . Em trở về nhà sau một ngày dài học tập. Lúc này trong nhà chỉ có mình em và chú mèo Mun . Nhìn căn nhà có chút bừa bộn em đã lấy chổi định tạo một bất ngờ cho mẹ. Chổi thoan thoát cuốn theo những hạt bụi . Lòng em đang Lâng Lâng vì nghĩ đến việc sắp được mẹ khen thì ” xoảng ” . Tiếng kêu khá lớn khiến em giật mình quay lại. Thì ra chiếc chổi đã va phải cái kệ đựng hoa và bình hoa đã vỡ tan. Đây là chiếc bình hoa mà bố mẹ yêu quý nhất. Những mảnh vỡ trên sàn em đã rất sợ : sợ mẹ mắng, sợ bị ăn đòn , sợ từ nay không được đi chơi…. Những nỗi sợ ngây thơ ấy cứ cuốn lấy em. Em lặng người đi rất lâu , ban đầu ong ong lên tiếng mẹ chửi . Có lẽ vì sợ mà em đã ra một quyết định vô cùng sai lầm tính là giấu tiệt noia đi . Em vội vã thu dọn những mảnh vỡ như một tên tội phạm . Lòng không khỏi lo sợ rằng mẹ sẽ nhìn thấy…
Sau khi giấu những mảnh thủy tinh đi em vội vàng đóng cửa rồi chạy ra ngoài sân bóng để quên đi nó . Khi ấy thời gian với em trôi thật nhanh . Thoáng cái đã phải về nhà . Em sợ mình phải đối diện với mẹ, phải đối diện với nỗi lầm… Trên đường về nhà nước mắt cứ rơi . 1 giọt , 2 giọt … Lăn dài trên gò má. Em ước rằng chuyện này đã không xảy ra. Ước rằng bản thân mình đủ can đảm để nói lên sai lầm của mình… Nước dạng bản thân mình đã không ích kỷ để đổ lỗi cho chú mèo…
Về đến nhà mẹ đã chờ sẵn em ở ngoài sân. Vừa sợ vừa buồn em Tiến lại gần. Thật ngạc nhiên rằng mẹ không đánh, không mắng mà chỉ bảo em vào nhà tắm rửa . Trước sự dịu dàng của mẹ em cảm thấy bản thân càng có lỗi hơn . Em đã khóc. Mẹ dịu dàng xoa đầu :
– con có gì để nói với mẹ không ?
Trước Tình yêu thương của mẹ những gì mẹ đã dạy dỗ em phải là người trung thực em đã quyết định nói thật .
– con … Con đã làm vỡ bình hoa … Connn xin lỗi .. hu hu …
Em nhào đến ôm lấy mẹ. Tay mẹ dịu dàng xoa đầu em. Dù không nhìn nhưng em tin rằng mẹ đã nở một nụ cười hạnh phúc. Nụ cười đó đó là món quà dành cho đứa con biết nhận lỗi .
Những việc ngày hôm đó xảy ra luôn hiện lại trong tâm trí em. Nó như tấm gương để mỗi khi em nhìn lại em tự nhủ rằng bản thân sẽ trở thành một con người trung thực. Ai cũng phạm phải lỗi lầm Nhưng điều quan trọng là chúng ta có dám đối diện với nỗi lầm đó hay không.
Khi còn nhỏ chúng ta luôn phản xạ rất nhiều sai lầm và em cũng vậy . Em có rất nhiều lỗi lầm Nhưng có lẽ lần phải lỗi ấy sẽ không bao giờ có thể quên.
Đó là một ngày mùa thu mát mẻ . Em trở về nhà sau một ngày dài học tập. Lúc này trong nhà chỉ có mình em và chú mèo Mun . Nhìn căn nhà có chút bừa bộn em đã lấy chổi định tạo một bất ngờ cho mẹ. Chổi thoan thoát cuốn theo những hạt bụi . Lòng em đang Lâng Lâng vì nghĩ đến việc sắp được mẹ khen thì ” xoảng ” . Tiếng kêu khá lớn khiến em giật mình quay lại. Thì ra chiếc chổi đã va phải cái kệ đựng hoa và bình hoa đã vỡ tan. Đây là chiếc bình hoa mà bố mẹ yêu quý nhất. Những mảnh vỡ trên sàn em đã rất sợ : sợ mẹ mắng, sợ bị ăn đòn , sợ từ nay không được đi chơi…. Những nỗi sợ ngây thơ ấy cứ cuốn lấy em. Em lặng người đi rất lâu , ban đầu ong ong lên tiếng mẹ chửi . Có lẽ vì sợ mà em đã ra một quyết định vô cùng sai lầm tính là giấu tiệt noia đi . Em vội vã thu dọn những mảnh vỡ như một tên tội phạm . Lòng không khỏi lo sợ rằng mẹ sẽ nhìn thấy…
Sau khi giấu những mảnh thủy tinh đi em vội vàng đóng cửa rồi chạy ra ngoài sân bóng để quên đi nó . Khi ấy thời gian với em trôi thật nhanh . Thoáng cái đã phải về nhà . Em sợ mình phải đối diện với mẹ, phải đối diện với nỗi lầm… Trên đường về nhà nước mắt cứ rơi . 1 giọt , 2 giọt … Lăn dài trên gò má. Em ước rằng chuyện này đã không xảy ra. Ước rằng bản thân mình đủ can đảm để nói lên sai lầm của mình… Nước dạng bản thân mình đã không ích kỷ để đổ lỗi cho chú mèo…
Về đến nhà mẹ đã chờ sẵn em ở ngoài sân. Vừa sợ vừa buồn em Tiến lại gần. Thật ngạc nhiên rằng mẹ không đánh, không mắng mà chỉ bảo em vào nhà tắm rửa . Trước sự dịu dàng của mẹ em cảm thấy bản thân càng có lỗi hơn . Em đã khóc. Mẹ dịu dàng xoa đầu :
– con có gì để nói với mẹ không ?
Trước Tình yêu thương của mẹ những gì mẹ đã dạy dỗ em phải là người trung thực em đã quyết định nói thật .
– con … Con đã làm vỡ bình hoa … Connn xin lỗi .. hu hu …
Em nhào đến ôm lấy mẹ. Tay mẹ dịu dàng xoa đầu em. Dù không nhìn nhưng em tin rằng mẹ đã nở một nụ cười hạnh phúc. Nụ cười đó đó là món quà dành cho đứa con biết nhận lỗi .
Những việc ngày hôm đó xảy ra luôn hiện lại trong tâm trí em. Nó như tấm gương để mỗi khi em nhìn lại em tự nhủ rằng bản thân sẽ trở thành một con người trung thực. Ai cũng phạm phải lỗi lầm Nhưng điều quan trọng là chúng ta có dám đối diện với nỗi lầm đó hay không.